Trần Chấn Hoa không biết từ nơi nào lấy ra hai viên kẹo sữa hình thỏ, đưa cho bọn họ, con mắt Cố Hải Ba sáng lên, nói, "Cho chúng em ăn sao? Có được không?”
Lúc anh họ trốn đi ăn vụng kẹo sữa thì bị cậu đụng phải, lúc ấy cậu hâm mộ muốn chết, không hiểu chuyện khóc rống lên, kết quả bị ăn một cái tát.
Trần Chấn Hoa gật gật đầu, "Ăn đi.”
Cố Vân Khê cười híp mắt nhận lấy, "Cảm ơn anh Chấn Hoa.”
Cô nhanh chóng đưa kẹo sữa cho anh nhỏ, còn mình thì tự bóc một viên rồi cho vào miệng, hương vị ngọt ngào tan ra ở trong miệng, khuôn mặt cũng không khỏi thỏa mãn mà nheo mắt lại.
Cố Hải Ba rất quý trọng cắn nửa viên, còn lại không nỡ ăn, thì ra đây chính là mùi vị của kẹo sữa, mùi sữa rất nồng, ngọt nhè nhẹ, ăn thật ngon.
Cậu không khỏi mặt mày hớn hở, cảm nhận được hạnh phúc trước nay chưa từng có, nếu mỗi ngày có thể như vậy thì tốt rồi.
Hai cha con Trần gia còn có việc làm, cho nên cũng không tiện nói chuyện nhiều, Trần Chấn Hoa liền bấm mở một cái TV đen trắng mới sửa xong, để cho hai anh em bọn họ ngồi ở một bên xem TV.
"Vạn Lý Trường Thành vĩnh viễn không đổ, ngàn dặm Hoàng Hà nước cuồn cuộn..." Tiếng hát quen thuộc vang lên, là "Hoắc Nguyên Giáp", có thể nói là thịnh hành một thời.
Hai anh em im lặng ăn hạt dưa xem TV, có vẻ đặc biệt nhu thuận.
Cố Hải Ba nhìn không chớp mắt, tinh thần đều bị hấp dẫn, theo nội dung vở kịch trầm bổng phập phồng mà biến hóa.
Cố Vân Khê liếc vài cái, xoay tới xoay lui chỉ có ba đài, màn hình nhỏ như vậy, còn không phải TV màu, không có ý nghĩa gì. Cô nhìn qua nhìn lại, một đôi mắt quét qua thiết bị điện đang chờ sửa chữa trong phòng, TV màu, máy giặt, tủ lạnh đều có, chỉ là rất có cảm giác niên đại, trên mặt đất chất đầy dụng cụ sửa chữa cùng thiết bị.
Nhà cô cũng làm đồ điện lập nghiệp, mà cô học chuyên ngành chế tạo máy móc cùng với tài liệu, tiêu chuẩn kỹ khoa sinh, cho nên vừa nhìn liền hiểu những thứ này.
Ngành công nghiệp TV trong nước bắt đầu từ giữa thập niên 80, năm 84, nhà máy cơ khí Hoàng Hà nhập khẩu tuyến TV đầu tiên từ Nhật Bản, từ đó mở ra chương mới của ngành TV. Đến năm 90, TV Trường Hồng đã leo lên vị trí đầu bảng tiêu thụ.
Một gã khách hàng đi đến, thở phì phò nói, "Lão Trần, TV của tôi còn chưa sửa xong sao? Ông đã vỗ n.g.ự.c cam đoan sẽ sửa xong trước lễ mừng năm mới, để cho cả nhà tôi ở nhà thư thư phục phục xem đêm giao thừa, nhưng bây giờ đã là mùng hai, thân thích bằng hữu tới trong nhà làm khách, không có một đài TV thì rất mất mặt đấy."
Cha Trần nhìn thấy hắn tiến vào, sầu không chịu được, "Đây cũng là do không có biện pháp, gần sang năm mới thiết bị không dễ làm, tôi tìm rất nhiều phương pháp, mà ông cũng nhìn xem, đã mùng hai tết nhưng tôi cũng không có đóng cửa, chính là vì muốn mau chóng sửa xong cho ông đây…”
Khách hàng thì thầm oán giận, nhưng, đây là việc cần kỹ thuật, hắn gấp cũng vô dụng, đơn giản canh giữ ở một bên, hôm nay nhất định phải đợi được một kết quả.
Cha Trần trong lòng sầu muộn, ông đã kiểm tra đi kiểm tra lại cái TV này rất nhiều lần, nên đổi thiết bị cũng đã đổi, nhưng lăn qua lăn lại vẫn không thể sửa được.
Thật xấu hổ.
Đây cũng là một trong những nguyên nhân mà gần sang năm mới, ông còn mở cửa hàng.
Thấy ông không ngừng đùa giỡn, lại không có một kết quả thỏa đáng, sắc mặt khách hàng càng ngày càng khó coi.
“Lão Trần, rốt cuộc có được hay không a? Không được thì nói sớm một chút, đừng lãng phí thời gian của tôi, tôi đi tiệm khác sửa.”
Đi tiệm khác sửa là việc nhỏ, nhưng truyền ra thì nhãn hiệu này liền đập.
Điều quan trọng nhất trong kinh doanh là truyền miệng.