Cố Vân Khê chỉ nói một câu, "Chị, chúng ta có nên mua chút gạo mì dầu không? Em lo trong nhà không có.”
Lúc cô nằm viện, Cố lão thái cùng thím hai chưa từng tới phòng bệnh thăm hỏi, xem ra hiện tại một chút mặt mũi bên ngoài cũng không muốn làm.
Đương nhiên, cũng có khả năng do mặt giả của bọn họ đã bị vạch trần, dù diễn trò thế nào cũng không ai tin tưởng.
Mấy anh em nhìn nhau, trong mắt có chút lo lắng, "Không đến mức đó chứ.”
“Có lẽ.” Cố Vân Khê dùng sức gật đầu, hiểu biết của cô về nhân tính vượt xa mấy đứa trẻ trước mắt.
Nếu như không dự đoán sai, trở về còn có một trận đánh ác liệt phải đánh, với tính phân trước sau như một của Cố lão thái, sẽ không từ bỏ ý đồ.
Cũng tốt, để cho bão táp tới mãnh liệt hơn một chút đi.
Không phá thì không xây được, phá rồi lại lập.
Cô đảo mắt, nảy ra ý hay, "Em nói cho mọi người biết một bí mật lớn.”
"Bà ấy có thể không phải là bà nội của chúng ta."
Một câu nói làm ba anh em nổ tung, cho tới bây giờ chưa từng nghĩ tới, nhưng điều này cũng có thể giải thích vì sao bà nội lại thiên vị như vậy.
"Làm sao em biết?"
“Khi còn bé, em nghe được bà nội nói mớ, nhưng em không dám xác định.” Cô có chút ấn tượng về chuyện này, nhưng quá mơ hồ.
Mấy anh em nhìn nhau, cho tới bây giờ chưa từng nghe nói qua, nếu có cơ hội thì có lẽ nên thử hỏi thăm.
Việc này trước không nói, bây giờ là lúc giải quyết khó khăn trước mắt, bọn họ quyết định di chuyển đến cửa hàng lương thực, cũng không biết hôm nay có mở cửa hay không.
Nơi này cách cửa hàng lương thực hơi xa, lại mang theo nhiều đồ như vậy, Cố Hải Triều cũng không nỡ để cho em gái vừa mới khỏi bệnh hóng gió lạnh, cho nên liền mang theo anh em đi với nhau.
Đi hơn mười phút, xa xa đã nhìn thấy một cửa hàng sửa chữa đồ điện Chấn Hoa còn mở, mà những cửa hàng khác đều đóng cửa vào dịp lễ mừng năm mới.
Trên kệ hàng trong cửa hàng sửa chữa đồ điện đặt các loại đồ điện cần sửa chữa, radio và TV tương đối nhiều, nhìn qua có vẻ làm ăn tương đối khá. Một người trung niên đang ngồi ở cửa tiệm, đón ánh sáng sửa chữa một đài TV màu sắc rực rỡ, còn không quên giảng giải vài câu với thiếu niên bên cạnh, hai người đều lộ ra vẻ mặt chuyên chú.
“Chấn Hoa.”
Thiếu niên đột nhiên ngẩng đầu, tướng mạo còn rất ngay thẳng, cười híp mắt giơ tay lên, "Hải Triều, gần sang năm mới rồi mà còn đi đâu đấy!?”
“Đi lòng vòng cửa hàng đồ cũ.” Cố Hải Triều cười vui vẻ, bắt tay với người trung niên, “Chú Trần, chúc mừng năm mới.”
Cha Trần nhìn thấy đối phương là bạn học của con trai thì liền nhiệt tình tiếp đón bọn họ tiến vào ngồi.
Cố Vân Khê học theo anh trai chúc tết, "Chúc chú Trần năm mới vui vẻ, vạn sự như ý, năm mới thịnh vượng.”
Cha Trần nhịn không được nhìn cô một cái, cầm một nắm hạt dưa đưa cho cô, có chút hiếm lạ nói, "Đây là em gái của Hải Triều sao, miệng thật ngọt.”
Chuyện của nhà họ Cố, ông cũng biết đôi chút, mấy đứa trẻ không có cha có mẹ cũng khó tránh khỏi làm người ta thương tiếc, thế là liền nhét hạt dưa đậu phộng cho mấy anh em.
Mấy đứa nhỏ còn hơi ngượng ngừng, nhưng Cố Vân Khê ngược lại tự nhiên hào phóng, hai túi đều nhét đầy hạt dưa đậu phộng, còn vui vẻ gặm hạt dưa.
Khoan hãy nói, mùi vị không tệ đâu.
Hiện tại cô ăn cái gì cũng thấy ngon, không kén ăn!
Nhìn ra, Cha Trần rất thích Cố Hải Triều, còn hỏi anh dự định tương lai, sau khi biết được chuyện anh đã bán công việc cho chú hai, thì ông liền lộ ra vẻ mặt tiếc hận nhưng lại không nói thêm gì.
Chỉ nói, cần hỗ trợ thì cứ việc mở miệng.
Hai cha con này đều là người nhiệt tình, nhưng không tham gia vào việc nhà của người khác, rất có chừng mực.
Điểm này làm cho Cố Vân Khê âm thầm thở phào nhẹ nhõm, chỉ sợ những người nhiệt tình không biết chừng mực.
Tán gẫu vài câu, Cố Hải Triều liền nói, "Chú Trần, cháu muốn đi mua chút đồ, có thể đem mấy thứ này cùng em trai em gái gửi vào trong tiệm không?”
Cha Trần rất hào sảng, "Được, cháu cứ đi đi, chỉ cần buổi trưa trở về là được, chiều xuống thì chú cũng phải đóng cửa tiệm.”
“Vâng.” Cố Hải Triều mang theo em gái lớn rời đi, trước khi đi còn dặn dò hai đứa trẻ phải ngoan ngoãn ở trong tiệm, đừng làm cho người ta thêm phiền.