Cố Vân Khê nhìn Tề Thiệu, thần sắc Tề Thiệu nhàn nhạt, ngồi bất động, "Tôi chỉ có năm phút.”
Khuôn mặt tươi cười của Ngụy Như Tuyết cứng đờ, "Tề Thiệu, cậu định thi vào trường nào?”
“Còn chưa nghĩ ra.” Thái độ Tề Thiệu rất lãnh đạm, cùng Ngụy Như Tuyết nhiệt tình như lửa, hình thành đối lập rõ ràng.
“Vậy cậu quyết định xong thì viết thư cho tôi, tôi muốn cùng vào một trường với cậu.” Ngụy Như Tuyết ăn mặc chỉnh tề, cười duyên dáng, dáng dấp lại xinh đẹp, hấp dẫn ánh mắt rất nhiều người.
Tề Thiệu từ chối cho ý kiến, "Còn có việc? Không có việc gì thì đừng quấy rầy chúng tôi ăn cơm.”
Ngụy Như Tuyết im lặng thở dài một hơi, những một chút cũng không thay đổi.
“Em họ, tôi mời hai người ăn cơm tối, ăn cơm Tây thế nào?”
Đây là đường cong cứu quốc? Cố Vân Khê ăn xong miếng cơm cuối cùng, "Mười phút sau tôi phải đi học, học tới năm giờ, năm giờ rưỡi tôi còn phải đến phòng thí nghiệm ba tiếng, chín giờ, tôi phải đến thư viện làm bài tập, mười hai giờ mới có thể trở lại ký túc xá tắm rửa đi ngủ, sáu giờ rưỡi lại phải dậy sớm đọc sách, tám giờ ăn điểm tâm, ăn xong liền đi học, chương trình học đã sếp đầy rồi.”
Bọn họ là học sinh nhóm thiếu niên, bài tập sắp xếp rất đầy.
Chơi? Nằm mơ đi.
Trên cơ sở này, Cố Vân Khê còn phải chiếu cố phòng thí nghiệm và nhà xưởng trong nhà, thời gian cũng không đủ dùng.
Ngụy Như Tuyết chỉ nghe đã nhức đầu, "Lên đến đại học, còn liều mạng như vậy? Cần gì chứ? Sáu mươi điểm vạn tuế, nếu chị thi đậu đại học sẽ chơi bốn năm, nhân sinh tốt đẹp như thế, trước mắt còn bao nhiêu thứ vui vẻ.”
Cố Vân Khê trầm mặc, tam quan không giống nhau, không có cách nào làm bạn bè.
Cũng không phải nói đối phương sai lầm, mà là thái độ nhân sinh không giống nhau.
Tuy nhiên, cô muốn thi cùng trường với Tề Thiệu, lấy đâu ra lòng tin vậy? Dùng tiền sao?
“A, chị không phải sinh viên? Vậy sao hai người có thể thi cùng một trường?”
Ngụy Như Tuyết tái mặt, có chút thẹn quá hóa giận, "Hắn học tiến sĩ, chị học khoa chính quy, không có vấn đề gì.”
Cố Vân Khê tự biết mình đã đắc tội với người khác, dứt khoát đứng lên, "Tôi đi học đây.”
Tề Thiệu đứng lên theo, "Được, chuyện tôi nói với nhóc, cũng đừng quên đấy.”
“OK.” Cố Vân Khê tùy ý vẫy vẫy bàn tay nhỏ bé, sau đó liền chạy đi xa.
Ngụy Như Tuyết nhìn chằm chằm Cố Vân Khê, "Tề Thiệu, sao tôi lại không biết cậu có một em họ như vậy?” Tề Thiệu thu dọn hộp cơm rồi đi ra ngoài, "Cậu còn nhiều thứ không biết lắm.”
Ngụy Như Tuyết nhanh chóng đuổi theo, "Tại sao cậu lại đối tốt với cô ấy như thế?”
“Quản thật nhiều.” Tề Thiệu lộ ra vẻ mặt ghét bỏ.
Ngụy Như Tuyết cảm thấy rất ủy khuất, "Ý của trưởng bối hai nhà, cậu hẳn cũng biết, xin cậu đối xử với tôi tốt một chút.”
“Trưởng bối nghĩ như thế nào, liên quan rắm gì đến tôi.” Tề Thiệu quay đầu bước đi, một chút tình cảm cũng không cho.
Thông gia cái gì, hắn sẽ không phối hợp, ông lão trong nhà cũng chỉ thuận miệng nói, chỉ có Ngụy gia cho là thật.
Một khúc nhạc đệm nhỏ này, Cố Vân Khê không để ở trong lòng, lúc này cô căn bản không biết, cô gái kia sẽ mang đến cho cuộc sống của cô bao nhiêu phong ba.
Cô một lòng muốn làm ra hệ thống quản lý thư viện, ngày nghỉ cũng không có về nhà đoàn tụ với người nhà, ngay cả nghỉ đông cũng không có vội vã chạy về trước.
Chỉ vì, hệ thống quản lý này đã đến thời khắc mấu chốt nhất.
Công nghệ mã nguồn quan trọng nhất sắp thành công.
“Vẫn không được sao?”
Chuông điện thoại vang lên một lần lại một lần, đều là thúc giục cô về nhà ăn tết, thúc giục bọn họ đến không nghĩ ra biện pháp nghiên cứu.
Còn kém một chút, nhưng, trong khoảng thời gian ngắn lại không gấp được.
Tề Thiệu xoa xoa mi tâm, "Quên đi, không nghĩ nữa, ngày mai tôi đưa nhóc về trước.”
Cố Vân Khê đã sớm mua vé xe, Tề Thiệu vừa mua vé đến Hải Thành, lại mua vé máy bay từ Hải Thành bay đến Thâm Thành, "Được rồi, cha anh chờ anh về nhà đến nóng nảy rồi.”
Thanh âm quen thuộc vang lên, "Tiểu Khê, anh cả đón em về nhà ăn tết.”
Là Cố Hải Triều, anh tự mình đi một chuyến.
Cố Vân Khê vui vẻ chạy về phía Cố Hải Triều, "Anh cả, sao anh lại chạy tới đây? Em có thể tự về nhà, Tề Thiệu cũng phải đi Hải Thành trước, sau đó mới chuyển máy bay.”
Cố Hải Triều cũng không yên tâm em gái một mình về nhà, tết đến, người trên xe nhiều lắm, còn Tề Thiệu...Quên đi, chỉ là một thằng nhóc mà thôi.
Đến Hải Thành, Tề Thiệu tiếp tục bay, Cố Vân Khê theo anh trai về nhà, lại thấy được một thanh niên trên bàn cơm nhà mình, nhất thời trợn mắt há hốc mồm, không dám tin.
Tề Tĩnh?!! Nam chính!!! Sao y lại ở trong nhà mình? A…Chết tiệt!