Cuối cùng, mua một trăm mẫu đất, đây là cực hạn bọn họ có thể lấy ra, còn mượn nhà Trần Chấn Hoa một chút.
Tất cả đều do Cố Vân Khê chủ đạo, cũng từ đó xác định tương lai bốn anh em Cố gia, tương lai không lo chuyện ăn uống.
Có một trăm mẫu đất này, bọn họ cho dù không làm cái gì, thì cũng có thể nằm không thu tiền.
Cố Vân Khê cũng không vội vã xây nhà, mà tìm một sở thiết kế kiến trúc, định xây 10 nhà xưởng tiêu chuẩn, 1 ký túc xá, cơ sở hạ tầng đồng bộ, yêu cầu bọn họ căn cứ vào nhu cầu của cô mà vẽ bản đồ.
Nhà mình dùng một nửa nhà xưởng, một nửa khác thì cho thuê, không nên quá sảng khoái.
Chỉ là tiền trong tay không đủ dùng, còn đem tiền lời một năm tới để dự chi trước.
Cố Vân Khê bảo Khương Nghị mang theo nhiều người chạy đến mấy thành phố thu mua phiếu quốc khố, Khương Nghị mỗi lần đi ra ngoài một chuyến, đều kiếm được đầy bồn đầy bát, vất vả mà lại vui vẻ.
Lúc Cố Vân Khê mua nhà xưởng có hỏi Khương Nghị, có muốn mua một chút hay không, Khương Nghị liền đem tiền tiết kiệm của mình đổi lấy mười mẫu đất.
Theo lời của gã, cho dù không xây nhà xưởng, mà xây mấy căn nhà trọ cũng là lựa chọn không tồi.
Khai giảng, Cố Vân Khê làm thủ tục nhập học, năm đầu tiên phải ở ký túc xá.
Mười người ở ký túc xá, tất cả đều là bạn học lớp thiếu niên, thiên chi kiêu tử, tuổi trẻ thành danh, đều có tính tình riêng, vô cùng cá tính, cũng tránh không được xung đột nhỏ.
Tuy nhiên, tất cả mọi người là tới học tập, không có nhiều tâm tư như vậy.
Cố Vân Khê rất không quen với cuộc sống ký túc xá, nhiều người mắt tạp, đi WC đều phải dựa vào cướp, ăn cơm giống như đánh giặc.
Nhưng làm sao bây giờ, chỉ có thể tạm thời nhẫn nại.
Trường học cố ý sắp xếp giáo viên hướng dẫn và giáo viên sinh hoạt, chiếu cố đám thiếu niên thiên tài này.
Năm thứ nhất là khóa cơ sở, năm thứ hai mới chọn chuyên ngành, Cố Vân Khê vùi đầu vào học tập khẩn trương, sau giờ học còn phải đi đến đội ngũ Diêu Quang làm thí nghiệm, bận rộn đến chân không chạm đất, một ngày ba bữa đều vội vàng giải quyết ở căn tin trường học.
Ngày hôm đó, cô vừa cùng mấy người bạn bước vào căn tin, thì chợt nghe có người gọi tên cô.
“Tiểu Khê, lại đây ăn cơm.”
Mọi người nhìn qua, chỉ thấy một thiếu niên dáng người cao lớn đứng thẳng (*) vẫy tay với Cố Vân Khê.
(*)Nguyên văn là cụm từ: trường thân ngọc lập, đại ý muốn miêu tả một dáng người cao lớn, soái khí.
“Ồ, đây không phải là học trưởng Tề Thiệu sao? Cố Vân Khê, hai người quen nhau à” Hắn là nhân vật nổi tiếng trong trường học, cầm qua rất nhiều giải thưởng lớn, ảnh chụp đến nay vẫn dán ở trên bảng vinh quang, chính là thần long thấy đầu không thấy đuôi, bình thường rất khó nhìn thấy hắn.
“Là anh họ tôi.” Cố Vân Khê chạy như bay tới, cười híp mắt ngồi đối diện hắn," Oa, thật nhiều đồ ăn ngon.”
Tề Thiệu mở hộp cơm ra, đặt trước mặt cô, tôm chiên dầu, vịt chiên giòn, lươn xào rau xanh, bồ câu sữa kho tàu.
“Ăn đi.”
Cố Vân Khê ăn đến mặt mày hớn hở, khen không dứt miệng, "Tay nghề của chú Thích thật sự rất tuyệt.”
Tề Thiệu bóc cho cô hai con tôm lớn bỏ vào trong bát, "Vậy sao không thường xuyên về ăn cơm?”
“Đi nhà ăn cũng bớt việc mà.” Cố Vân Khê tuy miệng kén chọn, nhưng cho cô hai cái bánh bao kèm dưa muối, cô cũng có thể ăn: “Gần đây anh bận rộn xong rồi?”
Lúc nghỉ hè Tề Thiệu không có về nhà, vẫn đi theo giáo viên làm việc, lúc này cuối cùng cũng kết thúc một đoạn.
“Ừm, cuối cùng cũng xong việc, nhóc coi bỏ chút thời gian rảnh rỗi, tranh thủ làm hệ thống quản lý trước lễ mừng năm mới.”
“Được.” Cố Vân Khê vẫn luôn nhớ đến hệ thống quản lý thư viện này.
Tề Thiệu nhìn thoáng qua cô, tóc dài đến bả vai, một thân quần áo thể thao, giày trắng, thoải mái lại đơn giản, chỉ là cằm hơi nhọn.
“Nhóc ở trong đội của tiến sĩ Hầu, tiến triển thuận lợi không?”
"Bọn họ coi tôi như trẻ con, để tôi ở một bên làm việc vặt học tập." Cố Vân Khê ngược lại không sao cả, cô tạm thời không để ý nhiều như vậy, cô còn phải làm một dây chuyền sản xuất cho gia đình, còn phải kiểm soát mọi mặt của nhà xưởng.
“Tiến sĩ Hầu cũng không sắp xếp công việc cho tôi, đoán là để tôi thích ứng trước.”
“Tề Thiệu.” Một thanh âm kinh hỉ đột nhiên vang lên.
Là một cô nương trẻ tuổi xinh đẹp, ánh mắt lấp lánh nhìn Tề Thiệu, "Cuối cùng cũng gặp được cậu, muốn gặp cậu một lần cũng quá khó khăn, tôi muốn tìm cậu để tâm sự chuyện xuất ngoại, chúng ta tìm một nơi yên tĩnh đi.”
Tề Thiệu hơi nhíu mày, "Xin lỗi, tôi không rảnh.”
Tầm mắt Ngụy Như Tuyết rơi trên người Cố Vân Khê, Cố Vân Khê trông rất trẻ con, khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt, "Vị này là... em họ Cố Vân Khê của cậu phải không? Chào em họ.”
Cô nhiệt tình gọi em họ, hoàn toàn không coi mình là người ngoài.
Cố Vân Khê: …
“Xin chào, gọi tên tôi là được rồi.”
Ngụy Như Tuyết lộ ra ý cười dịu dàng, nói, "Chị cùng anh họ em là thanh mai trúc mã, từ nhỏ đã quen biết, chị từ xa cố ý đặc biệt chạy tới tìm hắn, em họ, có thể để cho hai chúng ta nói chuyện một lát được hay không?”