Xuyên Thành Bạch Nguyệt Quang Của Nam Chính, Ta Bị Nữ Phụ Tính Kế

Chương 161




Để chúc mừng Cố Vân Khê thi được thành tích tốt, Cố Hải Triều dưới sự kích động, mời mọi người đến khách sạn ăn cơm, bày năm bàn.

Không chỉ mời thầy cô bạn học, bạn bè hàng xóm đã từng chăm sóc bọn họ, các lãnh đạo trong nhà máy, còn có các nhân viên trong xưởng.

Xưởng đã sáng lập, hiện giờ cũng có hơn hai mươi nhân viên, quả nhiên là thịnh vượng.

Lãnh đạo nhà máy đều đến, còn nhiều gấp đôi so với lần trước đến nhà Cố Như.

Những người này tuy rằng chưa từng tiếp xúc với bốn anh em Cố Hải Triều, nhưng, đây là con cháu từ nhà máy nhà mình đi ra ngoài, mọi người cảm thấy vô cùng có mặt mũi.

Cố Hải Triều vô cùng cảm ơn lãnh đạo nhà máy, phá lệ cho bốn anh em họ tiền nuôi dưỡng, mặc kệ như thế nào, một phần ân tình này annh đều ghi tạc trong lòng.

Anh vui vẻ mang theo em trai, em gái mời rượu mọi người, không khí hòa thuận vui vẻ.

Tuy rằng không mời Cố lão thái cùng Cố gia nhị phòng, nhưng, không có ai sát phong cảnh nhắc tới bọn họ.

Cũng không ngẫm lại, Cố Hải Triều mời tất cả những người từng giúp đỡ bọn họ, duy chỉ không mời một gia đình có huyết thống thân cận nhất, điều này nói lên điều gì? Là Cố gia nhị phòng không làm người.

Cán bộ Trần nhìn Cố Vân Khê thần thái tung bay, nhịn không được cảm khái hàng vạn hàng nghìn, "Lúc trước tôi đã cảm thấy cô bé thật đáng thương, không nghĩ tới sẽ có một ngày như vậy.”

Cán bộ Tăng cũng hâm mộ không thôi, có đứa con gái như thế thì còn cầu gì nữa, hiện giờ con của cô ấy có thể thi được thành tích như vậy, cô nằm mơ cũng sẽ cười tỉnh.

"Cô bé quá thông minh, tôi nhịn không được mà hoài nghi, lúc trước chúng ta là s.ú.n.g trong tay cô ấy, chỉ chỗ nào đánh chỗ đó, mượn chúng ta thành công thoát khỏi trói buộc của Cố lão thái cùng nhị phòng."

“Bỏ năm chữ hoài nghi không nhịn được đi.” Cán bộ Trần tin tưởng, đó chính là mưu kế của Cố Vân Khê, nhưng không chán ghét.

Đứa nhỏ này hiểu được cảm ơn, ân oán phân minh, như vậy là đủ rồi, giữa đen và trắng còn có màu xám, làm sao có thể hà khắc một đứa nhỏ mười bốn tuổi?

Đang nói chuyện, Cố Hải Triều mang theo em trai em gái tới, "Cán bộ Tăng, cán bộ Trần, cám ơn mọi người có thể tới, tôi kính hai người một ly.”

Anh lấy trà thay rượu, cảm ơn từng người một.

Cố Vân Khê còn tặng một món quà, "Nghe nói chị gái trong nhà cán bộ Trần thi đậu trung học phổ thông, đây là bút ký đọc sách của em, nếu không chê thì tặng cho chị Trần gia.”

Cán bộ Trần vô cùng mừng rỡ, nếu là thứ khác, cô tuyệt đối sẽ không nhận, nhưng, bút ký đọc sách của Trạng Nguyên khoa học tự nhiên ai có thể cự tuyệt? Cô nhanh chóng nhận lấy, "Sao dám ghét bỏ? Đây là một món quà lớn, cám ơn em, Tiểu Khê.” Cán sự Tăng trông mong nhìn, cũng vội nói: "Tiểu Khê, cũng cho chị một phần đi, cháu trai chị còn đang học trung học.”

“Không thành vấn đề.”

Vừa nghe nói là bút ký của Cố Vân Khê, lập tức bị một đợt điên cuồng cướp đoạt, ngay cả lãnh đạo trong nhà máy cũng nhịn không được tới hỏi thăm.

Bạn bè thân thích luôn có nhu cầu.

May mắn Cố Vân Khê sao chép trước mười quyển, đưa xong mới thôi, Lữ Tinh cũng nhận được một phần, khiến bà Diệp vô cùng vui vẻ.

“Đúng rồi, Cố Như đã được Ngụy gia mang đi.”

“Mang đi?” Cố Vân Khê tò mò hỏi.

"Mang đến Thâm Thành học tập, trước khi đi, còn để lại cho nhị phòng một khoản tiền." Bà Diệp lớn tuổi, không thích cãi nhau, cảm thấy đây là kết cục tốt nhất.

Cố Như đổi thành phố khác, đi đến một nơi hoàn toàn mới, không ai biết lịch sử đen tối của cô, một lần nữa bắt đầu, cũng không hẳn không phải là một khởi đầu tốt.

Ngụy gia có tiền, có thể cho cô những thứ tốt nhất, chỉ cần chăm chỉ học tập, tương lai tiền đồ không kém.

“Cô ta đồng ý.” Cố Vân Khê còn tưởng rằng cô ta sống c.h.ế.t không chịu rời đi, dù sao nơi này có Tề Tĩnh, mà trong lòng Cố Như đều toàn tâm muốn có được người đàn ông kia, thông qua hắn để đạt được toàn thế giới.

Bà Diệp đương nhiên không biết những thứ này, "Đi Thâm Thành, cô ấy có vô số loại khả năng, dù sao cũng có Ngụy gia nâng đỡ, nhưng ở lại chỗ này, thanh danh không tốt, lại còn phải chịu bốn phía chỉ trỏ, cha mẹ cũng không có khả năng đem tất cả tài nguyên đặt ở trên đầu cô, tương lai thật sự không được.”

Chỉ cần người có chút đầu óc, đều sẽ lựa chọn cái trước.

Cố Như mới mười tuổi, có rất nhiều cơ hội.

“Vậy chúc cô ấy may mắn đi.” Cố Vân Khê cũng không có ý đuổi tận g.i.ế.c tuyệt, ai rảnh rỗi mỗi ngày dây dưa những chuyện vớ vẩn này?

Cố Như chưa bao giờ là đối thủ của cô, về phần Cố lão thái và Cố gia nhị phòng lại càng không tính là gì.

Tin tức tốt một cái tiếp một cái, Cố Vân Thải cùng Cố Hải Ba đều trúng tuyển, Cố Hải Ba được điểm cao, Cố Vân Thải thì ở dưới tuyến thấp, nhưng cũng đủ để cho cả nhà hưng phấn, cả nhà vui vẻ ăn một bữa tiệc lớn chúc mừng.

Cố Vân Thải cũng rất bất ngờ, cô không ngờ nền tảng của mình lại mỏng như vậy, nhưng sau khi được em gái phụ đạo một thời gian, lại có thể lên cao, chỉ có thể nói, em gái quá lợi hại.