Cố Vân Khê cầm một đũa ớt Ngưu Liễu, "Không, trẻ em dưới 12 tuổi phạm tội, có thể miễn xử phạt hình sự, nhiều lắm là giao trách nhiệm cho người giám hộ quản giáo.”
“Hơn nữa, cũng không tạo thành hậu quả ác liệt không thể vãn hồi.”
Tất cả mọi người đều tức giận, thì ra vị thành niên thành ô dù? “Tiện nghi cho cô ta vậy sao?” Thật không cam lòng.
Cố Vân Khê thản nhiên nói, "Cấu kết với người ngoại quốc, dù trước đó cô ta không biết, nhưng loại chuyện này nói không rõ ràng, phỏng chừng sẽ ghi lại một bút trong hồ sơ."
Chủ yếu là chuyện này quá nhạy cảm.
Khương Nghị vẫn cảm thấy quá tiện nghi cho Cố Như, tức giận bất bình nói, "Đến lúc đó mặc kệ cô ta đi đâu, tôi sẽ bảo các anh em tuyên truyền một đợt.”
Để cho cô ta thân bại danh liệt, xã c.h.ế.t đi, miễn cho lại tai họa người khác.
Cố Vân Thải bỗng nhiên dùng đũa gắp một thức ăn cho gã, "Khương Nghị, em gái tôi ngày mai phải đi Hợp Phì, xin anh chăm sóc nó, nó là một cô bé đi xa nhà, tôi thật sự không yên lòng.”
Khương Nghị nhìn đồ ăn trong bát, thụ sủng nhược kinh, mặt đầy ý cười, vỗ n.g.ự.c cam đoan, "Được rồi, yên tâm đi, tất cả cứ để tôi lo.”
“Cô có nắm chắc kỳ thi cấp ba không?”
Trong lòng Cố Vân Thải thấp thỏm, "Không có, nhưng tôi sẽ cố hết sức.”
"Tâm tính nhất định phải ổn, đừng hoảng hốt." Khương Nghị nhẹ giọng nói, "Coi như thi không đậu cũng không sao, nhà cô không thiếu chút tiền ấy, đi học nghề..."
Cố Vân Khê liếc mắt một cái, "A phi, có biết nói chuyện không?”
Khương Nghị vỗ trán, "Tôi sai rồi, Vân Thải nhất định có thể thi đậu.”
Cố Hải Ba có chút bất mãn, "Vì sao chỉ nhắc đến chị hai?" Cậu cũng muốn thi vào đậu cấp ba!
Tám con mắt đồng loạt nhìn chằm chằm Khương Nghị, Khương Nghị có chút hoảng, nhưng trên mặt không lộ, "Bởi vì, bàn thức ăn này nhất định là cô ấy làm, bắt người mềm tay, ăn người miệng ngắn.”
Nói rất có đạo lý, không có cách nào phản bác, nhưng, Cố Hải Ba luôn cảm thấy chỗ nào là lạ.
Cơm nước xong, Cố Vân Khê nhìn về phía túi tiền kia, "Sao không cầm đi gửi?”
“Tôi muốn thương lượng với cô một chuyện." Khương Nghị cao hứng nói, "Tiểu Khê, chúng ta đã thu hồi được chi phí, có phải nên đầu tư nhiều hơn không?"
Gã không nghĩ tới kiếm tiền nhanh như vậy, hơn nửa tháng đã kiếm được năm mươi ngàn.
Tuy nhiên, tương ứng, gã phát hiện người mua bán phiếu quốc khố càng ngày càng nhiều. “Muốn.” Cố Vân Khê khẽ gật đầu, "Anh còn có thể ném thêm mấy đường dây nữa.”
“Nói như thế nào?” Khương Nghị nghe không hiểu.
Cố Vân Khê cảm thấy, việc làm ăn này sẽ không lâu dài, có thể kiếm được nhiều tiền một chút. "Phiếu quốc khố ở các thành phố khác cũng rẻ, anh có thể thuê thêm một vài người để chạy khắp đất nước, nói càng nghèo, phiếu quốc khố càng rẻ."
Khương Nghị có chút giật mình, "Một mình tôi chạy không được nhiều chỗ như vậy, mà trợ thủ đáng tin cậy lại không nhiều lắm.”
Cố Vân Khê suy nghĩ một chút, mới nói, "Anh có thể mời bảo tiêu từ công ty bảo vệ, phối trí cho mình, phối hợp cho đồng bọn, tiền lương bảo tiêu cũng không đắt.”
“Còn có thể như vậy sao?” Khương Nghị tính toán, hôm nay đồng bạn làm việc với gã có ba người, vậy là rút ra ba đường dây, kiếm tiền lê gấp ba lần.
“Vì sao không thể?” Cố Vân Khê hỏi ngược lại.
“Chúng ta thương lượng một chút, nên làm sao bây giờ.” Khương Nghị nóng lòng muốn thử, "Dù sao tôi mỗi ngày đều chạy hai nơi, cô cho dù đi Hợp Phì học, cũng sẽ không ảnh hưởng đến chúng ta kiếm chuyện.”
Cố Vân Khê trợn trắng mắt, cái gì gọi là kiếm chuyện?
"Chúng ta là nghiêm túc làm đầu tư tài chính, hiểu không?"
“Hiểu hiểu hiểu.” Khương Nghị vẻ mặt chột dạ chuyển đề tài, "Tiểu Khê, cô kiếm được tiền thì định tiêu như thế nào?”
Gã chỉ thuận miệng hỏi như vậy, nhưng lời này vừa ra, lập tức đưa tới ánh mắt chú ý của ba anh em Cố Hải Triều.
Cố Vân Khê cười híp mắt nói, "Tôi định mua một mảnh đất, xây một con phố buôn bán, xây thêm mấy tòa nhà nữa, tất cả đều cho thuê, chỉ muốn làm một bà chủ cho thuê nhà, nằm cũng có tiền tiêu."
Ánh mắt mọi người đều sáng lên, Cố Vân Thải vô cùng hâm mộ, "Chị cũng muốn làm bà chủ cho thuê nhà.”
Ánh mắt Khương Nghị lóe lên, "Vậy, có thể tính cho tôi một phần không?”
Cố Vân Khê nâng cằm gặm táo, "Có thể, tôi cũng cần có người giúp mình xử lý.”
“Được, cứ quyết định như vậy đi.” Khương Nghị cười ha ha, nói thật, gã rất thích làm việc với Cố Vân Khê, cô thông minh lại hào phóng, sẽ không bạc đãi người bên cạnh.
Cố Hải Triều cũng nhịn không được, hỏi "Tiểu Khê, tiền bên xưởng chúng ta, em tính tiêu như thế nào?"
Hiện tại, anh là người chịu trách nhiệm chính, ngay cả tài vụ cũng nhận lấy, nhưng mà, anh đều đem tiền đi gửi, một phân cũng không tiêu lung tung, cũng đã tích góp không ít.
Cố Vân Khê không cần nghĩ ngợi nói, "Mua đất xây nhà xưởng, đem xưởng chuyển qua, chim nhỏ đổi đại pháo, nếu như có thể, xây thêm mấy cái nhà xưởng cho thuê."
“Đến lúc đó, khu xưởng xây thêm một tòa nhà nhỏ, đủ cho bốn anh em chúng ta ở là được.”
Cửa hàng kia là thuê, thuê một năm, phải sắp xếp sân bãi trước khi chủ nhà thu phòng.