Nói đến nước này, cán bộ Trần còn có thể nói cái gì? Thở dài một hơi, "Ai, vậy thì mau dọn đi.”
Cuối cùng, Cố Như vẫn bị mang đi tiếp nhận điều tra, Cố lão thái cùng người nhị phòng lo lắng đuổi theo.
Anh em Cố Hải Triều bắt đầu thu dọn đồ đạc, dùng thì mang đi, không cần thì đưa cho hàng xóm.
Hàng xóm giúp đỡ đóng gói, chuyển lên xe, rất là lưu luyến không rời đưa đến đầu ngõ.
Cố Hải Triều cười nói, "Không cần tiễn, sau này chúng tôi sẽ trở về thăm mọi người.”
“Nhất định phải trở về đó.”
“Nhất định.”
Nhìn bóng dáng bọn họ đi xa, có người nhịn không được thở dài, "Hải Triều đây là không muốn cho chúng ta đi tới nhà mới?"
Có hàng xóm giúp đỡ nói chuyện, "Không thể trách bọn họ, nhất định là sợ chúng ta tiết lộ tin tức, Cố lão thái cùng nhị phòng khẳng định sẽ không từ bỏ ý đồ, dây dưa không rõ.”
“Cháu trai cháu gái giống nhau, sao lại bất công như vậy?”
“Khẳng định không phải ruột thịt, trong đó còn có uẩn khúc khác.
“Nhưng lúc trước chú hai Cố gia xuống nông thôn, còn con lớn ở lại thành phố.” Nào có đạo lý để cho con ruột xuống nông thôn chịu khổ, còn con nuôi ở trong thành hưởng phúc?
“Ông quên rồi à? Con lớn Cố gia vừa tốt nghiệp trung học cơ sở đã vào nhà máy, biểu hiện đặc biệt tốt, rất được lãnh đạo coi trọng.”
“Chú hai Cố học xong trung học phổ thông, khi đó chính sách liề tới, một nhà chỉ có thể giữ lại một người, cũng không thể để chú hai Cố lấy công việc của anh trai hắn? dù bọn họ đồng ý thì lãnh đạo trong nhà máy cũng sẽ không đồng ý.”
Nói cũng đúng.
Mọi người nghị luận sôi nổi, nhưng đã không ảnh hưởng đến cả nhà Cố Hải Triều.
Người một nhà dọn vào nhà mới vui vẻ muốn chết, Cố Hải Triều nhìn căn phòng sạch sẽ lại xinh đẹp, lòng tràn đầy vui mừng. "A Thải, Tiểu Khê, hai người các em ở phòng có hướng ánh sáng, anh cùng em trai ở phòng phía bắc..."
Cố Vân Khê khoát tay áo, "Không cần không cần, lớn nhỏ có thứ tự, phòng phía nam của anh trai và chị hai, em phải đi nơi khác học, rất ít khi trở về, để trống cũng lãng phí.”
Anh em Cố Hải Triều liền ảm đảm đi vài phần, em gái muốn đi nơi khác học tập, đây là chuyện tốt, nhưng, chính là có chút luyến tiếc.
"Em thật sự không thi ở Phục Đại sao?" Lợi ích chính là gần nhà, có thể mỗi ngày về nhà.
Cố Vân Khê đã nghĩ kỹ rồi, Cố Như là người có tâm nhãn nhiều nhất, hôm nay câu được người ra, xem như nửa phế rồi. Cô bảo Khương Nghị và đồng bọn chăm sóc một hai, cũng không xảy ra chuyện gì lớn. . 𝖳rải 𝓃ghiệ𝑚 đọc 𝑡r𝗎𝐲ệ𝓃 số 1 𝑡ại { 𝖳rU𝑚𝖳r𝗎𝐲𝓮𝓃﹒V𝐍 }
“Lực lượng giáo viên của Khoa Đại hùng hậu hơn, tài nguyên càng nhiều.”
“Vậy để anh đưa em đi…” Cố Hải Triều tôn trọng quyết định của em gái, cô từ trước đến nay thông minh, biết mình muốn cái gì, hơn nữa kiên định đi tiếp.
“Không cần, anh cả, anh đưa chị hai và anh thỏ thi vào trung học phổ thông, em để Khương Nghị theo em là được. Chị hai, anh nhỏ, mọi người phải thi cho tốt, tranh thủ thi vào Nhất Cao.”
Nhất Cao là trường trung học tương đối khá, cách Hải Đại Phục rất gần, cách xưởng nhà mình cũng gần.
“Được, chúng ta cố gắng.”
Người một nhà vui vẻ làm một bữa tối phong phú, coi như là chúc mừng dọn nhà mới.
Lúc đang chuẩn bị ăn cơm, "Thùng thùng." Tiếng gõ cửa vang lên.
Cố Hải Triều cất giọng hỏi, "Ai vậy?”
“Là tôi.”
Là Khương Nghị, gã nghe nói bọn họ chuyển nhà, thì lập tức chạy tới.
Gã vừa tiến vào liền đem một túi tiền cùng một túi táo đưa cho Cố Vân Khê, rất tự nhiên ngồi ở trước bàn cơm chờ ăn cơm.
Cố Hải Ba không biết nói gì, ăn chực thành đương nhiên rồi sao? "Đây là vị trí của tôi."
“Ách, vậy tôi dịch qua một chút.” Khương Nghị chen sang bên cạnh Cố Vân Thải, đặc biệt tự nhiên.
Ai cũng không chú ý chi tiết này, chỉ vì gã thường xuyên đến ăn chực, quen rồi.
Cố Vân Thải đứng dậy, thêm một bộ bát đũa, múc một chén cơm lớn đưa tới.
Khương Nghị cười cười với cô, tâm tình sung sướng, có người múc cơm cho gã, đây chính là chuyện hạnh phúc nhất.
Một trà một rau một bữa cơm, đây chính là hạnh phúc bình thản mà gã muốn hướng tới.
"Sao đột nhiên lại muốn chuyển nhà?"
Cố Hải Triều nói đơn giản chuyện xảy ra hôm nay, sắc mặt Khương Nghị rất khó coi, "Cố Như sẽ bị xử phạt sao?"
Loại người này chính là trời sinh ác độc, lấn yếu sợ mạnh, không biết sống chết.