Xuyên Thành Bạch Nguyệt Quang Của Nam Chính, Ta Bị Nữ Phụ Tính Kế

Chương 114




Cố Vân Khê giật mình, những thứ khác cô không hiếm lạ, nhưng máy tính... người hiện đại đã quen lướt mạng, không có máy tính và điện thoại di động thì liền cảm thấy thiếu thứ gì đó.

“Có thể lên mạng không? Có thể liên lạc với nước ngoài không?”

“Em còn biết thứ này?” Tôn Thiên Minh không khỏi nở nụ cười, thiên tài không thể dùng lẽ thường đối đãi: "Tạm thời chỉ có sân trường là bắt được mạng.”

“Sân trường sao?” Cố Vân Khê vẫn muốn đi nhìn một chút," Được, đợi lát nữa qua xem, Tề Thiệu, cùng đi không? Khi nào thì anh về Hợp Phì?”

“Được.” Tề Thiệu cũng không quay đầu lại," Tối nay tôi có chuyến xe lửa lúc bảy giờ.”

“Anh biết dùng máy tính sao?” Cố Vân Khê còn muốn nghiên cứu mấy quyển sách máy tính, thứ cô học không giống với thời đại này, nguyên lý thì có lẽ giống, nhưng kỹ thuật chênh lệch mấy chục năm.

“Vậy đến lúc đó dạy tôi một chút.”

“Được.”

Tôn Thiên Minh nhìn cái này, nhìn cái kia, cảm giác thú vị sâu sắc, nam sinh tích chữ như vàng, lãnh đạm trong trẻo nhưng lạnh lùng, nữ sinh hoạt bát cởi mở thích cười, hai loại tính cách hoàn toàn bất đồng này cư nhiên có thể trở thành bạn bè.

"Thủy tổ của máy tính hiện đại là Babbage, cha đẻ của máy tính khoa học là Alan Turing, còn cha đẻ của máy tính là Phùng Neumann, lý thuyết thông tin là của Claude Shannon. Mà Ada là lập trình viên đầu tiên trong lịch sử máy tính, giới tính nữ, cho nên con gái thường rất thích hợp học máy tính, bạn học Cố Vân Khê có thể chọn chuyên ngành này."

"Có biết cha của Ada là ai không? Đó là nhà thơ Byron nổi tiếng người Anh."

Ông hung hăng biểu diễn một chút học thức, bình thường ông cũng không phải là người thích biểu diễn như vậy.

Không có biện pháp, muốn hấp dẫn ánh mắt thiên tài thì phải đi lối tắt, vì mời chào học sinh thiên tài, ông cũng rất liều mạng.

Tuy rằng Cố Vân Khê đều biết, nhưng vẫn nghe đến say sưa, liên tục gật đầu đáp lại, điều này làm cho hứng thú nói chuyện của thầy Tôn càng thêm nồng đậm.

"Trên thế giới hiện nay, ngành máy tính của trường đại học nào là trâu bò nhất?"

"Viện Công nghệ Massachusetts."

"Đại học Stanford."

Hai thanh âm không hẹn mà cùng vang lên, người trước là Tề Thiệu nói, người sau là Tôn lão sư nói.

Nói chung, hai trường đại học đều rất trâu bò.

Tôn Thiên Minh cũng không tranh luận với hắn, mỗi người đều có cái nhìn không giống nhau: “Bạn học Tề, cậu cũng sắp ra nước ngoài đào tạo chuyên sâu rồi phải không? Muốn thi đại học gì?”

Trên cơ bản, đa phần lớp thiếu niên bên Trung Khoa sẽ lựa chọn xuất ngoại đào tạo chuyên sâu, không thể phủ nhận, hiện nay, luận tri thức khoa học kỹ thuật, vẫn là nước ngoài càng mạnh.

Học sinh tốt nhất, tự nhiên phải đi học tri thức tiên tiến nhất trên đời, sau đó học thành tài trở về đền đáp quốc gia.

Đương nhiên, ý tưởng là rất tốt, có thể trở về một nửa đã là không tệ rồi.

Tề Thiệu thản nhiên nói, "Tham khảo qua MIT, Harvard, Stanford.”

Tôn Thiên Minh cười cười hỏi, "Chuyên ngành gì?"

“Trước hết, vật lý đi.”

Cố Vân Khê nhìn hắn thật lấu, trước? Không chắc chắn như vậy? Cơm nước xong, Tôn Thiên Minh mang theo bọn họ đi dến Phục Đại, cũng rất nhiệt tình giới thiệu.

Các học sinh đều vội vội vàng vàng, có người vừa đi vừa đọc sách, bầu không khí học tập rất nồng hậu.

Bỗng nhiên, mấy học sinh chạy như bay về một chỗ, thần sắc có chút lo lắng.

Tôn Thiên Minh một phát bắt lấy một học sinh "Bạn học đây là đã xảy ra chuyện gì?"

“Có người đến phá quán.”

Tôn Thiên Minh không khỏi vui vẻ "Cái gì? Trường học nào đến phá quán?" Ông muốn đi xem náo nhiệt.

Nói là phá quán, nhưng thật ra chính là luận bàn học thuật, rất nhiều trường danh giá trong lúc đó ai cũng không phục ai, có cơ hội liền so sánh, đây cũng là một loại thủ đoạn biến tướng khích lệ học sinh tiến bộ.

Ừm, ví dụ như Thanh Bắc đều cho rằng mình mới là NO1.

Loại luận bàn này không ảnh hưởng tới toàn cục, các giáo viên đều vui mừng, tán thành.

Cạnh tranh lành mạnh, cùng nhau tiến bộ.

Ai ngờ, sắc mặt học sinh không tốt lắm, "Lưu học sinh của Danh Đại.”

Sắc mặt Tôn Thiên Minh thay đổi, Danh Đại?

Cố Hải Triều nghe không hiểu, nhỏ giọng hỏi, "Tiểu Khê, lưu học sinh là gì vậy? sao anh còn chưa nghe qua tên gọi này?”

Cố Vân Khê nhíu mày, "Đương nhiên anh chưa từng nghe nói qua, là đại học R, trao đổi sinh viên giữa hai nước, kỳ hạn nửa năm đến một năm.”

Cả người Cố Hải Triều đều không tốt, tháng ngày trải qua không tồi? “Vậy chúng ta tuyệt đối không thể thua!”

Động tới DNA đã khắc vào trong gen.

Tôn Thiên Minh nhíu mày lại, nếu là trong nước so tài thì ai thắng ai thua không quan trọng, dù sao đều xem là động lực.

Nhưng, luận bàn với đại học nước ngoài, thua chính là đại sự, quan hệ đến thể diện quốc gia.

Nhất là bại bởi cuộc sống tạm ổn trôi qua không tệ, không chỉ mất mặt, còn là sỉ nhục.

“Giao lưu cái gì?”

“Kỹ thuật máy tính.” Học sinh mặt mũi nghiêm túc, tâm tình rất không tốt.

Tôn Thiên Minh hít sâu một hơi, máy tính ở trong nước vẫn là sự vật mới mẻ, trong nước còn không có đuổi kịp đề tài nghiên cứu máy tính, kém hơn một mảng lớn so với nước ngoài.

Điện tử của bọn họ ở trên thế giới có thể đếm được trên đầu ngón tay.

Nói cách khác, cơ hội chiến thắng là rất nhỏ.

Trong lòng ông ta khẽ động: “Bạn học Tề Thiệu, cậu học về chuyên nghành máy tính đúng không?”

Tề Thiệu nhàn nhạt nhìn ông, nhìn thấu tâm tư của đối phương, "Là vật lý.”

Như một chậu nước lạnh tưới xuống, Tôn Thiên Minh mặt cứng đờ cắn răng, "Đi, chúng ta đi xem."