Chú cảnh sát vô cùng vui mừng: "Cháu thông minh, đọc sách giỏi, tương lai sẽ đền đáp đất nước".
“Vâng.” Thần sắc Cố Vân Khê bình tĩnh, không có nửa điểm kiêu ngạo, vinh nhục không sợ hãi.
“Nếu không tin, có thể mở ra so sánh từng cái một.”
Lão Phương sắc mặt trắng bệch, "Có lẽ là tính sai rồi, tôi trở về liền điều tra..."
Rõ ràng sắp xếp chu đáo chặt chẽ như vậy, nhưng vẫn thất bại.
Tra cái rắm, mau mau để chú cảnh sát mang đi điều tra.
Cha Trần nhịn không được cười ha ha, hôm nay nếu để cho tên này thực hiện được kế hoạch, thì việc làm ăn của bọn họ không làm được, mà còn phải bồi thường tiền.
“Tiểu Khê, không hổ là cháu, đảm đương chỉ số thông minh của chúng ta.”
Cố Hải Triều có chút lo lắng nhìn ông, "Sư phụ, thầy không sao chứ? Có cần bệnh viện xem qua.”
“Không cần, không cần.”
Một người đàn ông lịch sự đeo kính đi tới, "Cố Vân Khê, thật sự là nhóc thiết kế ra?”
“Đúng, ngài là?” Cố Hải Triều có chút đề phòng bảo vệ em gái.
Đối phương chủ động giới thiệu, "Tôi là giáo viên bên hệ điện tử của Phục Đại, họ Tôn gọi Tôn Thiên Minh, chúng ta có thể nói chuyện vài câu được không?”
Nói thật, sự xuất hiện của ăng ten Teletubbies thu hút rất nhiều ánh mắt của mọi người, rất nhiều người đam mê điện tử vô tuyến, mà giáo viên chuyên nghiệp đều tò mò nghiên cứu qua.
Ông cũng không ngoại lệ, mua một cái ăng ten Teletubbies nghiên cứu thật lâu, cái khác còn tốt, chính là kỹ thuật khuếch đại này là không phá giải được.
Ông còn tưởng đây là tác phẩm của một đại lão nào đó, kết quả lại là đồ chơi mà cô nhóc này làm ra khi nhàm chán.
Ông cảm thấy bị chấn động!
Cố Vân Khê sửng sốt một hồi, trùng hợp như vậy sao? “Xin lỗi, tôi còn có hẹn, sắp muộn rồi.”
“Em đi đâu, tôi đưa em đi, thuận tiện trên đường tán gẫu vài câu.” Tôn Thiên Minh rất si mê điện tử vô tuyến, máy khuếch đại của Teletubbies chính là bảo bối mà ông tò mò rất lâu, cho nên khó mà buông tha cơ hội này.
Cố Vân Khê:... ……
Tôm bóc vỏ, vịt Bát Bảo, Tùng Tử Quế Ngư, thịt cua đậu hủ, tôm chiên dầu, gà luộc, sườn Kinh đô, món gân hầm Tứ Hỉ, một bàn đầy ắp đồ ăn.
Cố Vân Khê cười híp mắt chào mọi người, "Thầy Tôn, Tề Thiệu, mọi người ăn nhiều một chút, em mời khách nha.”
Cô gắp cho Cố Hải Triều một con tôm, "Anh cả, nếm thử món ăn nổi tiếng của nhà hàng này đi.”
Cố Hải Triều cũng không biết tại sao lại biến thành như vậy, không hiểu sao lại đi ăn cơm với người lạ, còn gọi một bàn đồ ăn ngon như vậy.
Khi anh ăn một miếng tôm chiên dầu, lập tức bị mỹ thực hấp dẫn, tất cả phiền não đều ném ra sau đầu.
Đều là mỹ thực trước kia chưa từng ăn qua, ăn ăn ăn! Không có gì quan trọng hơn là ăn!
Tôn Thiên Minh cũng rất mờ mịt, vốn là muốn cùng Cố Vân Khê trao đổi một chút nhưng đoạn đường này bất tri bất giác nghe đến ngây người, sự tài hoa của cô bé này còn vượt qua tưởng tượng.
Không biết từ lúc nào, ông lại ngồi ở chỗ này, đợi mình tình táo lại thì đồ ăn đã đưa lên bàn.
Được rồi, nhập gia tùy tục.
“Cái gì? Bạn học Cố Vân Khê đây đã thông qua sơ thẩm lớp thiếu niên đại học năm nay? Lại muốn tham gia thi đại học trong năm?”
Cái miệng nhỏ nhắn của Cố Vân Khê ăn đến phồng lên, không kịp mở miệng, khẽ gật đầu.
Mỗi một món ăn đều là món cô thích ăn, nhất là món gà luộc này, dùng gà Tam Hoàng nuôi ở bản địa, da vàng thịt trắng, mập mạp tươi ngon, thêm vào nước chấm đặc chế, quả thực là tuyệt.
Tôn Thiên Minh vô cùng kích động, "Vậy em tới ghi danh ở lớp thiếu niên trường đại học chúng tôi đi, giáo viên của chúng tôi rất mạnh, quan trọng là gần nhà, có rất nhiều chuyên ngành có thể chọn tỷ như vật lý, sinh vật, hóa học, toán học, máy tính, thế kinh, quốc chính, do giáo viên ưu tú nhất giảng dạy..."
Tề Thiệu đang ăn sườn Kinh Đô, cũng nhìn qua, "Sau khóa 85 thì không tổ chức lớp nữa.”
Tôn Thiên Minh ngẩn ngơ, "Ách? Sao cậu biết nhiều như vậy?”
Cố Vân Khê nuốt thức ăn trong miệng, lúc này mới mở miệng nói, "Bạn Tề Thiệu là học sinh lớp thiếu niên của Trung Khoa.” (Đại học Khoa học và Công nghệ Trung Quốc)
Ánh mắt Tôn Thiên Minh càng sáng, nhìn chằm chằm Tề Thiệu, "Quả nhiên, bạn của thiên tài cũng là thiên tài, chỉ có thiên tài với nhau mới có thể câu thông.”
Cố Vân Khê ngẩng đầu nhìn ông, ừm, rất có đạo lý, không tìm ra tật xấu.
Tôn Thiên Minh suy nghĩ một chút, chủ động phát ra mời "Như vậy đi, bạn học Cố thử đi đến trường học của chúng tôi dạo một vòng, xem thiết bị phần cứng phần mềm, trường chúng tôi với mới nhập một loạt máy tính tiên tiến nhất.”