Từ thành phố H, cô đã nghĩ thông suốt, từ đó về sau cô chỉ chia sẻ vật tư cho Triều gia và Bối Thiến, lâu như vậy đã tạo cho cô thành thói quen, tự nhiên không còn cảm giác chia sẻ đồ ăn cho người khác, nhưng mà đối với người đã quen được cô chia sẻ, chuyện này thật là quái dị.
Vương Tiểu Lợi nhìn Thích Thất, cẩn thận hỏi: "Thích Thất, hiện giờ có phải cô rất khó khăn?" Giữa trưa cậu cũng chỉ cho rằng Thích Thất không chú ý tới bọn họ, huống chi họ cũng có nói họ đã ăn cơm, Thích Thất không mời họ ăn cơm, cậu cũng không nghĩ nhiều, hiện tại có vẻ như không phải như vậy, đã sớm từ khi ở thành phố B, Thích Thất cũng đã không chia sẻ đồ ăn cho họ, chỉ là lúc đó họ gặp nhau cũng chỉ vài lần nên không phát giác ra mà thôi.
Nghe được Vương Tiểu Lợi hỏi, Thích Thất làm sao còn không rõ cậu nói cái gì, cô chỉ cười gượng hai tiếng, lấy ly ra rót nước cho hai người, nói: "Không... Không có gì khó khăn... Các người khát không, tới đây uống nước." Cô biết lúc trước họ đã có thói quen xem cô như thần tài cung cấp miễn phí đồ ăn thức uống cho nên không cần lo lắng gì, nhưng bây giờ kêu cô tiếp tục làm thế, xin lỗi, cô không muốn, rót cho hai ly nước là quá đủ, hiện tại nước cũng thật quý nha.
Vương Tiểu Lợi thấy bộ dáng mất tự nhiên của Thích Thất liền biết bên trong có chuyện, cậu liếc người bên trong xe một chút, trong lòng nghĩ tới, là Triều gia thiếu vật tư, hay là Triều thiếu không cho Thích Thất cho người khác vật tư, hoặc là... Triều thiếu đã chán Thích Thất, không cho cô ấy thêm vật tư... Vương Tiểu Lợi có rất nhiều phỏng đoán, nhưng duy nhất không nghĩ tới là Thích Thất chính mình không muốn cho họ vật tư nữa, nếu có nghĩ đến cũng sẽ bị cậu mau chóng dập tắt đi, trong suy nghĩ hiểu biết của cậu, căn bản Thích Thất sẽ không có loại ý tưởng này.
Đêm nay xe Triều gia giống như được đặc biệt người trong toàn đội ngũ ưu ái, người tới chào hỏi lúc giữa trưa hình như ghét bỏ lúc đó tiếp đón quá đơn giản, buổi tối lại đến một lần nữa, cho đến khi tiễn đi đợt người cuối cùng, Thích Thất vẫn như cũ không rõ mục đích của bọn họ đến đây là làm gì. Cả đêm nhìn Hàn Triều cùng họ đối thoại sắc bén làm cô đau cả đầu, cô thật không hiểu, có chuyện gì vì sao không thể nói chuyện vui vẻ nhẹ nhàng mà phải tới tới lui lui thử thử nhau làm chi?
Cùng người nói chuyện sắc bén cả đêm làm Hàn Triều cũng rất mệt, anh trở về phòng, thả lỏng thân thể, nằm trên giường vừa động cũng không muốn động, Thích Thất ngồi trên giường nhìn anh, nhịn không được đô đô miệng oán giận: "Cũng không biết những người đó đến làm gì, ở trên xe mình nghỉ ngơi không tốt sao, tới cũng không nói thẳng ra mục đích, làm người ta mệt như vậy."
Loading...
Giương mắt nhìn bộ dáng Thích Thất bênh vực kẻ yếu, Hàn Triều cười khẽ ra tiếng: "Đúng rồi, làm đến người ta mệt như vậy, làm Thất Thất của chúng ta đều đau lòng."
"Ai đau lòng, mệt chết anh càng tốt." Thấy Hàn Triều cợt nhả, Thích Thất giận trừng anh một cái, đừng tưởng bọn họ nói chuyện cô hoàn toàn nghe không hiểu, cô không biết rốt cuộc ai chiếm tiện nghi của ai sao, chỉ xem sắc mặt những người đó lúc rời đi, hoặc xanh mét hoặc phẫn nộ, cô liền biết tất cả bọn họ làm sao chơi qua nổi cái người đàn ông phúc hắc trước mặt cô đây, rõ ràng là nam chủ lại có tâm thật đen tối, Thích Thất một lần nữa cảm thán mình bị cái tiểu thuyết ngu ngốc kia đánh lừa, Hàn Triều không chút ôn nhu dễ thân chút nào.
"Những người đó lại đây rốt cuộc là tới làm gì, sao mà tất cả đều chạy tới như vậy."
"Thèm món ngon." Hàn Triều tùy ý trả lời, kéo qua Thích Thất ôm vào trong ngực, giải thích: "Rượu và thuốc lá bị họ thấy được, biết được xuất xứ liền tìm lại đây, muốn đồ vật lại không muốn trả giá cao để mua nên vẫn ở chỗ này cò kè mặc cả."
Thích Thất gật đầu, nghĩ nghĩ, dặn dò: "Vậy Hàn tổng về sau anh đừng đưa ra bên ngoài vật tư quý trọng nữa, những người này đáng ghét như vậy, chờ một ngày không bán cho chọ, họ lại đây cường đoạt thì phải làm sao."
"Không đưa vật tư ra ngoài, chúng ta sẽ không thể trở thành đế vương, như vậy cũng được sao?" Hàn Triều hỏi, anh thế mà quên hỏi ý kiến của Thích Thất, cô có muốn làm vương hậu chăng, hiện tại anh không muốn tranh vị trí kia, Thích Thất như vậy có thất vọng hay không, nếu Thích Thất thật sự muốn, vậy cho dù mệt chết anh cũng phải tranh tới vị trí đó...
"Hả?!" Thích Thất kinh ngạc nhìn về phía Hàn Triều, Hàn Triều làm mọi thứ là muốn làm hoàng đế sao? Ngàn vạn lần không cần nha: "Anh không phải là muốn làm đế vương đi? Không cần, không cần nha, tự do tự tại không hay sao? Làm đế vương sẽ lao lực mà chết, anh coi hoàng đế có người nào sống được lâu..."
Thích Thất nói cho Hàn Triều nghe làm hoàng đế có bao nhiêu chỗ không tốt không hay, tổng kết lại cũng chỉ có một ý, cô không muốn anh làm hoàng đế, mà cô cũng không muốn làm vương hậu, Hàn Triều mỉm mỉm cười, anh không cần hỏi cô, Thích Thất của anh trước nay đâu thèm để ý tới những thứ này.
......
Sáng sớm hôm sau, hai người Hàn Triều còn chưa rời giường, đội ngũ đã xuất phát, lái xe là Hải Đông Thanh, xe là ba người họ thay nhau lái, nguyên bản Hàn Triều và Thích Thất cũng nghĩ thay phiên làm việc, nhưng bị ba người kiên quyết phản đối, bao gồm trực đêm, bọn họ làm sao để chủ tử và phu nhân đi làm những việc này, Diều Hâu và Chim Ưng còn đang nghỉ ngơi trên giường mình, có việc Hải Đông Thanh sẽ gọi, không việc gì họ sẽ nghỉ ngơi.
Khác với chuyến đi lần trước, lần này đội ngũ 5000 người dốc hết sức lực đi thật nhanh đến căn cứ Tây Bắc, từ thành phố B đi lộ trình tuy xa nhưng con đường đã sớm được Lôi gia dọn dẹp, trừ bỏ thỉnh thoảng có thây ma cùng động vật biến dị chạy tới, căn bản không có tình huống lớn nào xuất hiện.
Đội ngũ đã đi được hơn nửa tháng, còn hai ngày nữa là có thể tới căn cứ Tây Bắc, nhưng tới căn cứ Tây Bắc rồi cũng chỉ là một nửa lộ trình, nửa sau sẽ không dễ dàng như hiện tại, bởi vì bên kia chân chính là khu không người.
Thời tiết giống như cố ý cùng người đối nghịch, lúc trước chỉ là có điểm hơi nóng, hiện giờ cả đêm nóng tới cả người chịu không nổi, Thích Thất ngồi trong xe van hưởng điều hòa, nhìn qua cửa sổ nhìn đám người ngoài kia, xe bọn họ còn tốt, Hàn Triều còn che thêm trên nóc xe một tầng bạt chống nóng, còn lại người khác như quân nhân cùng tiểu đội dị năng giả bình dân không được may mắn như vậy, xe không có điều hòa, nhân viên lại nhiều, binh lính thường làm sao được hưởng chế độ như vậy, rất nhiều người bị trúng nắng.
Hành động lần này người Triều gia không nhiều, trong quân đội cũng chỉ có tiểu đội Vệ Chí Hồng là người Triều gia, bất quá để che giấu thế lực, bên ngoài tiểu đội Vệ Chí Hồng vẫn là người Hàn gia, cho nên ngoại trừ mấy người Triều gia, các gia tộc khác đều thật bận rộn, không có biện pháp khác, họ không thể trơ mắt nhìn thế lực của gia tộc mình bị hao tổn, đồng thời cũng phải cố kỵ nhân tâm, đều là người làm việc cho gia tộc, nếu mặc kệ họ bây giờ, họ sẽ còn trung thành với gia tộc hay sao. Cho nên bất kỳ là nhà nào cũng đều đem ra một bộ biểu tình "anh bị cảm nắng sao, tôi thật đau lòng" mà chăm sóc cẩn thận người của mình.
Trong đội ngũ Vệ Chí Hồng cũng có người bị cảm nắng, Hàn Triều biết được đưa mấy hộp thuốc cho Hải Đông Thanh đem qua, dị năng ẩn thân của Hải Đông Thanh phát huy được tác dụng của nó, khi Vệ Chí Hồng còn đang đau đầu nhìn thủ hạ mình cảm nắng đến hôn mê, khóe mắt chợt thấy góc ba lô của mình chậm rãi bị mở ra, anh không tin dụi dụi mắt, dây kéo ba lô đã từ từ chậm rãi tự đóng lại, sau đó bên tai anh vang lên thanh âm lạnh băng quỷ mị: "Chủ tử đưa cho, nếu thiếu cái gì có thể nói với chủ tử."
Vệ Chí Hồng đang muốn mở miệng mắng to, rốt cuộc là ai, vương bát đản nào giả thần giả quỷ, còn chưa mắng ra lời, trong tay anh lại xuất hiện một hộp dầu cù là. Đôi mắt Vệ Chí Hồng chớp chớp, chạy lại mở ba lô ra, thấy được dầu cù là, thuốc nước bạc hà... tất cả đều là thuốc dành cho cảm nắng, hiện tại anh không cảm thấy có người giả thần giả quỷ mà thấy như có thần tiên hạ phàm.
Cầm một phần thuốc nước bạc hà rót cho thủ hạ nằm trên giường, lại thoa thoa ít dầu cù là lên thái dương cậu ta, trên tay còn dính chút dầu, để tránh lãng phí anh trét toàn bộ lên huyệt thái dương của mình. Dầu cù là kích thích đầu óc anh thanh tỉnh một chút, tư duy bắt đầu chuyển động, lúc này mới nghĩ ra thanh âm lạnh băng kia nói gì, chủ tử, đậu, đây không phải là từ mà đám người Triều gia kia gọi Hàn Triều hay sao, tức là mấy thứ này là Hàn Triều cho người đưa lại đây?!
Khiếp sợ qua đi, khóe miệng Vệ Chí Hồng cong lên nụ cười giễu cợt, lúc ấy anh không thể không lựa chọn đi theo người ta, nguyên lai lại đối đãi thiệt tình với mình như vậy sao? Ngay cả thuốc men quý giá như vậy cũng có thể nói cho là cho, ân cứu mạng, ơn dìu dắt, còn có ơn chăm sóc cha mình và con trai, nguyên bản chỉ nghĩ tới tìm một chỗ đáng tin cậy dựa vào, hiện tại xem ra anh cho dù lên núi đao xuống biển lửa còn chưa trả xong ân tình. Thôi, thôi, mặc kệ Hàn Triều làm như vậy có phải là để thu mua tâm ý mình hay không, tóm lại cậu ta đã thành công, coi như anh cũng lựa chọn đúng, cố mà trung thành với Triều gia.
"A, đội trưởng, trong tay anh là cái gì đó?!" La Tân vừa ôm một chén nước đá trở về, một ít như thế cũng là nhờ Triệu Tín trộm đưa cho cậu, nếu không phải vì mặt mũi người nhà Triều gia, Triệu Tín cũng không có khả năng lúc dị năng kiệt quệ vẫn cố tạo ra một chén nước đá này cho cậu.
"Tiểu tử thúi, cậu kêu cái gì kêu, câm miệng cho tôi." Vệ Chí Hồng hạ giọng giận dữ, đi ra ngoài lều đánh giá khắp nơi, thấy không ai chú ý tới lều bọn họ mới quay vào đạp La Tân một chân: "Xem cậu kia, chưa từng thấy chuyện lạ hay sao." Nói xong đưa ba lô trong tay cho La Tân nhìn lướt qua.
La Tân vừa khiếp sợ trừng lớn mắt, miệng run run nói không ra lời, nhanh chóng giữ chặt ba lô vào trong tay, nhìn trái nhìn phải, nhỏ giọng hỏi: "Đội trưởng, sao anh lại có mấy thứ này? Từ đâu ra?"