Những mảnh nhỏ ký ức đó có cái là lặp lại, có cái là mới mẻ, Hàn Triều lúc trước cho rằng những mảnh nhỏ này là vô dụng, chỉ là ký ức một đời trước, hiện tại cảm giác những mảnh nhỏ này xuất hiện cũng không phải không có chỗ tốt, thông qua những ký ức nhỏ này anh cũng được đến chút tiên cơ, đồng dạng cũng làm anh có cái nhìn bất đồng với sự tình đang diễn ra ở hiện tại.
Lúc trước vì muốn bảo hộ Thích Thất, đích xác anh có ý với cái vị trí trên cao kia, khi anh đứng ở đỉnh điểm, ai còn có thể thương hại tới Thích Thất? Anh cũng đã làm nhiều phần kế hoạch làm sao để trù tính vị trí kia, làm thế nào để có càng nhiều thế lực, nhưng hiện tại anh không nghĩ như vậy nữa, trong ký ức đời trước, ai ở vị trí kia anh còn chưa nhìn thấy, nhưng biết được người ngồi ở vị trí đó cũng không được thoải mái gì.
Các thế gia đừng nói là dưỡng chính người của bọn họ, họ làm ngay cả người nhà mình hàng ngày đi căn cứ lấy lương cứu tế, ăn đồ của căn cứ, dưỡng phì chính bọn họ, người sống sót biết đế vương có vật tư, cả ngày kêu gào đòi đế vương giao ra vật tư, không giao liền đoạt, đoạt kho lương, đoạt bệnh viện, tóm lại cái gì có thể đoạt, nơi nào có vật tư bọn họ tất cả đều muốn cướp lấy, tin tức khắp nơi đều là đòi hỏi vật tư, tóm lại một chữ, loạn.
Hàn Triều suy nghĩ thật lâu, cảm thấy loại chuyện này không phải không có khả năng phát sinh, tính ra nếu anh có đủ thủ đoạn xử lý hết những chuyện này, nhưng lên làm đế vương cũng là kèm theo vô tận phiền toái, phải quan tâm đến người sống sót, cân bằng quan hệ giữa các thế gia, còn có thây ma, thây ma động vật, động vật biến dị, thực vật, côn trùng... vô cùng, vô tận, phiền không chấm dứt.
Quan trọng nhất chính là, anh đối với vị trí kia căn bản là hoàn toàn không có hứng thú, muốn làm cũng chỉ là do muốn che chở cho Thích Thất mà thôi, nếu nhiều phiền toái đến như vậy, anh thật sự còn tinh lực đi toàn tâm toàn ý che chở cho người trong lòng ngực hay sao, nghĩ tới nghĩ lui, những thế lực tại ngoại đó đều không quan trọng, tình huống hiện tại là tốt nhất, hoàn toàn không cần thiết tự trói buộc chính mình.
Loading...
Khắp các nơi ở chỗ đóng trại truyền đến mùi đồ ăn, Thích Thất liên tiếp quay đầu lại cũng không thấy Hàn Triều kêu mình đi ăn, phát hiện động tác nhỏ của Thích Thất, Hàn Triều lắc đầu cười khẽ. Đồ ăn đã được Diều Hâu nấu xong và để vào không gian, mấy người Chim Ưng còn phải làm việc một chút, bữa tối chỉ sợ sẽ hơi trễ một chút, nguyên bản Hàn Triều định gọi Thích Thất trở lại ăn chút trái cây lót bụng, nhưng khóe mắt thấy Hà Nhu ở bên người cô, Hàn Triều định đứng dậy liền dừng lại, lúc trước anh cho bọn họ đi theo ăn không uống không là muốn giáo dục Thích Thất mà thôi, không phải cam tâm tình nguyện coi tiền như rác, lúc này bọn họ còn muốn thò qua ăn cùng, không thể có chuyện tốt như vậy đâu!
Hà Nhu cũng theo Thích Thất nhìn về phía xe, thấy sắc trời ngày càng đen, cô kỳ quái hỏi: "Thất Thất, cô không đi nấu cơm sao? Trời muốn tối rồi."
"Hả?" Thích Thất quay lại: "À, không cần tôi nấu, hiện tại đều là Diều Hâu làm, vừa rồi anh ấy còn chê tôi ở trong phòng bếp làm vướng chân vướng tay mà đuổi tôi ra." Thích Thất nói đùa với Hà Nhu, mặc kệ là khách khí mớ ra hay là ghét bỏ đuổi ra, tóm lại Diều Hâu không cho cô tiến vào phòng bếp.
"Ai, Nhu Nhu tỷ, cô không quay lại ăn cơm sao? Hà gia bên kia giống như bắt đầu ăn." Chỗ trại của Hà gia không cách chỗ này quá xa, Thích Thất ngẩng đầu lên liền có thể nhìn thấy mọi người ở Hà gia đang quây xung quanh hai nồi to, một nồi cháo, một nồi thịt và rau hầm, hương vị thổi qua tới còn rất thơm.
Kéo kéo khóe miệng, Hà Nhu đứng lên, bất động thanh sắc nhìn xe van phía sau, phát hiện vẫn không có động tĩnh gì bèn cáo từ Thích Thất quay trở về Hà gia.
Hà Nhu đi rồi, chỗ dừng chân nhất nhất đều bật đèn sáng lên, toàn bộ là đèn trước xe, ban đêm ở chỗ hạ trại họ đều bật đèn, như vậy có thể phòng ngừa một ít động vật biến dị sợ sáng mà không tập kích, cũng thuận tiện cho người gác đêm phát hiện nguy hiểm dễ dàng hơn.
Thích Thất bị ánh đèn chiếu sáng bất ngờ, giơ tay lên ngăn ánh sáng chiếu vào mắt, cô đứng dậy trở về xe, vào xe rồi thấy mọi người còn thật bận rộn, Thích Thất ngồi xuống bên người Hàn Triều: "Làm sao vậy? Xảy ra chuyện?"
Hàn Triều đem mọi quyết định của mình nói cho Thích Thất biết, đã từ lâu Hàn Triều làm chuyện gì cũng sẽ giải thích cho cô, tuy rằng cô có thể không hiểu ý tưởng của anh, không biết ý nghĩa việc làm đó là như thế nào, nhưng Hàn Triều nói cô sẽ nghe, cô biết Hàn Triều cũng hiểu cô không hiểu được bao nhiêu, nhưng đây là một loại thái độ, thái độ tín nhiệm lẫn nhau.
Mấy người Chim Ưng xong việc, trời đã hoàn toàn đen, Hàn Triều không bày đồ ăn ra bên người mà ngồi trong phòng bếp trên xe cùng ăn. Tuy rằng không đi ra ngoài nhưng không có nghĩa không ai đến xem họ. Viên Hân mang theo Nghiêm Ngôn lấy lý do đi dạo sau bữa ăn tới chỗ xe Hàn Triều, mỹ mãn đổi lấy một thùng bia, ngồi ở một bên cùng Nghiêm Ngôn uống vào, không chút để ý đến đây là địa bàn của người khác. Đám người Hải Đông Thanh nhìn thấy hai người Viên Hân uống đến thật vui sướng, quay lại nhìn Hàn Triều, bị Hàn Triều chửi nhỏ một tiếng: "Thiếu các người rượu, muốn uống chính mình đi lấy!"
Diều Hâu hoan hô một tiếng, chạy đến một bên tủ lạnh ôm mấy vại bia ra chia cho mỗi người một chai, cuối cùng đưa cho Thích Thất một lon Coca. Thích Thất liếc nhìn coca, lại nhìn bia trong tay những người khác, không vui: "Tôi cũng uống bia..."
"Trẻ vị thành niên cấm uống rượu." Diều Hâu thuận miệng xâu một câu, sau mới đột nhiên nhớ tới, phu nhân nhìn qua tuổi còn rất nhỏ, có đến 18 tuổi chưa thật đúng là khó nói, anh quay đầu lại nhìn hai người trên bàn cơm kia, thấy họ cũng bộ dáng vô cùng tán đồng, lại nhớ đến chủ tử quản phu nhân rất nghiêm, anh càng cảm thấy phu nhân hẳn là còn chưa đến thành niên. Thì ra chủ tử lại thích kiểu này sao, thật đúng là không thấy ra, bất quá như thế cũng không quan hệ gì tới mình, ai bảo anh ta là chủ tử của mình đâu, chủ tử thích cái gì anh liền tiếp thu, không rối rắm gì cả.
Anh không rối rắm, nhưng có người khác rối rắm dùm. Ngồi ở một bên Viên Hân, trong nhà có con gái, đối với thế đạo này là bất đắc dĩ, nhưng có chút việc vẫn hy vọng mọi người bảo trì chút nhân tính, uống vào một ngụm bia, Viên Hân mở miệng: "Triều thiếu nha, tuy nói hiện tại mạt thế không giống lúc trước, nhưng trẻ vị thành niên vẫn nên được bảo hộ..."
Nghe Viên Hân chỉ trích, đám người Hải Đông Thanh cứng lại, người này là ai nha, dám nói chủ tử bọn họ không tốt, chủ tử của họ thích vị thành niên thì có liên quan gì đến anh, ba người đều là trong tay đã từng nhuốm máu, trên người sát khí nồng hậu, khí thế cả người toát ra, lời nói Viên Hân lập tức muốn nghẹn lại, mồ hôi lạnh từ thái dương chảy xuống, còn không chờ ba người ra động tác tiếp theo, một bên bị người ta nói là trẻ vị thành niên Thích Thất cười ầm lên, mặt mày hớn hở vui vẻ: "Ha ha ha, Hàn tổng anh nghe được không, bọn họ thế mà lại nói em là vị thành niên, em nguyên lai nhìn trẻ đến như vậy sao, vậy nếu nói em 21 tuổi, họ có tin được hay không?"
Khóe miệng Hàn Triều cong lên, nhìn kỹ gương mặt Thích Thất, gật gật đầu. Thích Thất vốn dĩ xinh đẹp, mấy cái đồ trang điểm gì đó cũng vô dụng, gương mặt kia vẫn xinh đẹp lóa mắt, không son không phấn, trên mặt tràn đầy collagen, hơn nữa cặp mắt sạch sẽ thuần khiết như vậy, đi ra ngoài nói cô chưa thành niên, đích xác có điểm rất thuyết phục.
Một hồi giương cung bạt kiếm được tiếng cười to của Thích Thất làm cho tiêu tán đi, ba người Hải Đông Thanh bị Hàn Triều bất động thanh sắc liếc mắt một cái, thu lại hàn ý trên người, Viên Hân và Nghiêm Ngôn cuối cùng không xác định được sợ hãi vừa dâng lên rốt cuộc là thật hay là giả, nhưng xem Thích Thất vẫn cười vô tâm vô phổi, họ lau mồ hôi trán, lựa chọn tin tưởng vừa rồi là sinh ra ảo giác, không đạo lý ba người kia nhìn đáng sợ như vậy, cô gái trẻ này lại không cảm giác ra, còn có thể cười lớn tiếng như vậy. Nhưng bọn họ làm sao biết được, Thích Thất là miễn dịch với sát khí trên người ba người, so với Hàn Triều thỉnh thoảng lộ ra hàn ý hung ác nham hiểm, ba người Hải Đông Thanh căn bản là gặp sư phụ, không thể nào so.
Cuối cùng Thích Thất cũng không được như ý nguyện uống được bia, ngay cả Coca mà Diều Hâu lấy cho cô cũng bị Hàn Triều vô tình mà lấy lại, cô ai oán nghẹn khuất ngồi đó ôm một hũ sữa chua. Ba người Diều Hâu muốn cười lại không dám cười ra tiếng, đành phải giấu mặt sau vại bia. Trách không được Hải Đông Thanh cái người máu lạnh vô tình này cũng nhìn phu nhân bằng con mắt khác, phu nhân thật là quá ngốc, xem kia vừa uống đồ uống vừa ai oán nhìn chủ tử, trong lòng bọn họ đều không nhịn được mà cảm thấy mềm lòng. Hiện tại đi theo bên người chủ tử, vui vẻ nhất chính là xem được một màn chủ tử quản phu nhân, chủ tử chỉ có ở bên người phu nhân mới có thể xem như một người sống có máu có thịt có cảm xúc.
Mấy người còn chưa ăn xong lại có người tới, người tới cùng bọn họ vô cùng quen thuộc, là Vương Tiểu Lợi và Chu Đại Sơn. Hai người là dòng chính của Hàn gia, đội trưởng bọn họ là Hàn Tiến, ngay cả nếu có nhiều bất mãn với Hàn Tiến, cuối cùng vẫn nghe lệnh của Hàn Tiến. Lãnh đạo của Vương Tiểu Lợi lúc trước là Tôn Đào dượng Hàn Tiến, vừa lãnh đạo cũ vừa lãnh đạo mới đều là người Hàn gia, bất luận kẻ nào có khả năng phản bội Hàn gia nhưng chắc chắn sẽ không phải là Vương Tiểu Lợi. Cho nên lúc ở thành phố M Hàn Triều mới cứu Hà Nhu, dùng Hà Nhu phân tán bớt quan hệ giữa Vương Tiểu Lợi và Thích Thất, anh không muốn làm cho quan hệ bọn họ quá mức thân thiện, không có việc gì thì còn tốt, nếu có xung đột, bị từ bỏ chỉ có thể là Thích Thất.
Không có Hách Kiến Quốc ở một bên châm ngòi, Vương Tiểu Lợi cũng không xem Hàn Tiến không vừa mắt như vậy nữa. Lại nói, Hách Kiến Quốc phản bội làm Vương Tiểu Lợi và Chu Đại Sơn suy nghĩ sâu xa một chút, có phải họ trước đây bị Hách Kiến Quốc châm ngòi nên có hiểu lầm, cho nên hai người đối với Hàn Tiến và Bạch Thi Thi cũng không còn phiền chán như trước, thân mật nhiều hơn thì chưa biết, nhưng mệnh lệnh Hàn Tiến đưa ra, bọn họ nhất định phục tùng.
Những thứ loanh quanh lòng vòng này Thích Thất thật không hiểu, cô là người đơn giản, tâm tư của đơn giản, bạn bè tới thì vui vẻ tiếp đãi, không tới thì từng người tự lo. Bọn họ tới có mục đích gì cô cũng lười đoán, tiếp đón hai người ngồi xuống ghế, Thích Thất uống hết phần đồ uống, sau đó bắt đầu nói chuyện phiếm với họ.