Xuyên Sách Thành Vai Ác, Làm Phản Diện Thật Vui

Chương 669




Phạm gia rất nhanh gửi thư hồi âm, ngày hôm sau Đường Thư Nghi và Tiêu Hoài dẫn Tiêu Tiểu Quai đến Phạm gia. Sau khi đến, Phạm gia đại gia và đại phu nhân ở của nghênh đón, hành lễ với nhau, sau đó Tiêu Hoài đi theo Phạm đại gia đến tiền viện, Đường Thư Nghi và Tiêu Tiểu Quai đi theo Phạm đại phu nhân ra hậu viện.

Đến viện của Phạm đại phu nhân, ngồi xuống rồi nói chuyện với nhau. Phạm đại phu nhân mơ hồ đánh giá Tiêu Tiểu Quai, sau đó trong lòng không nhịn được khen ngợi, vị tiểu công chúa này về sau cũng không đơn giản.

Trước nói đến dung mạo, mặc dù chỉ mới tám tuổi nhưng có thể nhìn ra là một mỹ nhân, nói không chừng tương lai lại thành đệ nhất mỹ nhân ở Thượng Kinh. Lại nói đến khí độ, con bé chỉ đơn giản ngồi ở đó, trên người đã có một loại cảm giác tuỳ tính đạm nhiên, lại cộng thêm thân phận công chúa của con bé, mang lại cho người một loại cảm giác muốn với nhưng không thể với tới.

Tán gẫu một lúc, có người đến báo: "Gia chủ mời Định Quốc Công phu nhân và Phúc Thuỵ công chúa đến tiền viện nói chuyện."

Đường Thư Nghi mỉm cười cáo từ Phạm đại phu nhân, dẫn theo Tiêu Tiểu Quai ra tiền viện. Trên đường đi, nàng nhỏ giọng nói với Tiêu Tiểu Quai: "Lát nữa không cần căng thẳng, như ngày thường là được rồi."

Tiêu Tiểu Quai gật đầu, Đường Thư Nghi đã nói với con bé, đại sĩ tộc như Phạm gia, ngay cả Hoàng thượng cũng phải cho vài phần thể diện, con bé nên cung kính khi gặp gia chủ Phạm gia.

Đến tiền viện, đi theo người hầu đến thư phòng của Phạm gia chủ. Tiêu Tiểu Quai cung kính hành lễ với Phạm gia chủ, nhưng con bé hành lễ được một nửa, Phạm gia chủ cũng đứng dậy hành lễ với con bé. Tiểu Quai vội vàng đỡ ông ấy: "Phạm công ngài như vậy ta nhận không nổi, ta tuổi nhỏ, không thể nhận lễ của ngài."

Nữ hài nhi tám tuổi, nhìn gia chủ của thế gia đại tộc không có chút sợ sệt mà biết tiến biết lùi, Phạm gia chủ không thể không khen phu thê Định Quốc Công biết dạy dỗ hài tử.

Mọi người ngồi xuống, Phạm gia chủ bắt đầu kiểm tra Tiêu Tiểu Quai. Tiêu Tiểu Quai nếu biết sẽ trả lời, không biết trực tiếp nói không biết, Phạm gia chủ càng hài lòng hơn. Sau đó Phạm gia chủ lại bảo Tiêu Tiểu Quai sáng tác một bài thơ, Tiêu Tiểu Quai suy nghĩ tầm một khắc, cầm bút viết xuống một bài thơ.

Phạm gia chủ đọc xong liên tục gật đầu, một hài tử tám tuổi có thể viết ra bài thơ như này, không phải thiên tài tầm thường! Đồng thời trong lòng ông ấy thầm cảm khái, này nếu là nam hài tử thì tốt biết bao nhiêu, chỉ dạy thật tốt, tương lai chắc chắn có thể trở thành một thế hệ bậc thầy.

"Ta sẽ viết thư cho Kinh Luân, bảo nó nhanh chóng đến Thượng Kinh."

Phạm gia chủ nói như vậy, căn bản đã xác định Phạm Kinh Luân sẽ nhận Tiểu Tiểu Quai làm đệ tử, Đường Thư Nghi và Tiêu Hoài đều đứng dậy cảm tạ ông ấy.

Mà Phạm Kinh Luân, người đang ở cách xa hàng ngàn dặm, sau khi nhận được thư của Phạm gia chủ, hừ mạnh một tiếng ném thư qua một bên. Từ khi hắn thành danh, mỗi ngày không biết có bao nhiêu người đến bái sư, nhưng hắn đều không đồng ý. Bây giờ lão đầu tử thế mà bảo hắn nhận một tiểu nữ hài nhi làm đệ tử, đây có khác gì bán nhi tử?

Phạm Kinh Luân hắn là người vì quyền thế mà chịu khuất phục sao?

Gần hơn mười ngày, Phạm gia chủ không nhận được hồi âm của hắn, liền biết rằng nhi tử này lại bướng bỉnh, phái đại nhi tử viết thư cho Phạm Kinh Luân, nói ông bị bệnh, nằm liệt giường.

Lần này Phạm Kinh Luân nhận được thư, mặc dù nghi ngờ Phạm gia chủ giả vờ bị bệnh, nhưng vẫn lên đường đến Thượng Kinh. Hơn mười ngày sau hắn đến Thượng Kinh, quả nhiên tinh thần của Phạm gia chủ rất tốt, nhìn thấy hắn còn có thể hất râu trừng mắt.



Phụ tử hai người ngồi xuống nói chuyện, Phạm gia chủ nói: "Bảo con nhận Phúc Thuỵ công chúa làm đệ tử, ta quả thật có tư tâm. Phúc Thuỵ công chúa là bảo bối của phu thê Định Quốc Công, Thái hoàng thái hậu càng thương con bé đến tận xương, Hoàng thượng và Hoàng hậu cũng chiều chuộng con bé. Con nhận con bé làm đệ tử, càng tăng cường liên hệ giữa chúng ta và Hoàng thất."

Phạm Kinh Luân nghe ông ấy nói chuyện, cầm chén lên nhấp một ngụm trà không nói chuyện. Phạm gia chủ hừ một tiếng: "Mặc dù ta có tư tâm, nhưng nếu như hài tử kia không có chỗ mạnh, ta sẽ đồng ý để ngươi nhận đệ tử sao? Ta không cần mặt mũi, Phạm gia vẫn cần mặt mũi."

Nói rồi ông ấy cầm bài thơ Tiêu Tiểu Quai viết ngày hôm đó ra đưa cho Phạm Kinh Luân, "Đây là bài thơ hôm đó ta gặp tiểu nha đầu kia, lấy đề tuỳ ý mà bảo nó viết."

Phạm Kinh Luân đọc lại bài thơ, sắc mặt trở nên nghiêm túc, hắn hỏi: "Con bé mấy tuổi?"

"Tám tuổi, hai tuổi rưỡi vỡ lòng, Định Quốc Công phu nhân tự mình chỉ dạy." Phạm gia chủ nói.

Phạm Kinh Luân im lặng một hồi, sau đó nói: "Nghe nói Hoàng thượng chính là người được đế sư dạy bảo, ta cũng muốn nhìn xem hài tử mà đế sư chỉ dạy tài giỏi như thế nào."

Phạm gia chủ biết hắn đây là muốn gặp người, lập tức nói: "Ta sẽ gửi thiếp thư mời phu thê Định Quốc Công."

Phạm gia chủ tin, chỉ cần Phạm Kinh Luân nhìn thấy Tiêu Tiểu Quai, sẽ đồng ý nhận con bé làm đệ tử.

Đường Thư Nghi và Tiêu Hoài nhận thiếp thư của Phạm gia chủ, lập tức chuẩn bị quà, ngày hôm sau dẫn Tiểu Quai đến Phạm gia. Trên đường đi, Đường Thư Nghi nói với Tiêu Tiểu Quai: "Đừng lo lắng, giống như lần trước con gặp Phạm gia chủ là được rồi."

Tiêu Tiểu Quai gật đầu, con bé thật sự không lo lắng. Mặc dù, tài năng học thức của Phạm Kinh Luân bây giờ ở Đại Càn không có mấy người có thể so được, nhưng con bé không quá truy cầu quá lớn, cho nên có thể bái được lão sư tốt nhất, có bái được hay không cũng không quan trọng.

Lần này, bọn họ trực tiếp đi tới tiền viện, Phạm gia chủ và Phạm Kinh Luân đang ở sảnh đường đợi bọn họ, gặp mặt rồi lại hành lễ với nhau. Phạm Kinh Luân vẫn luôn nhìn Tiêu Tiểu Quai, mặc dù trong lòng kháng cự, nhưng cũng không thể không thừa nhận, hài tử này về phương diện khí độ và lễ tiết đều vô cùng tài giỏi.

Tiếp theo là kiểm tra Phạm Kinh Luân với Tiêu Tiểu Quai, kết quả là Phạm Kinh Luân rất hài lòng. Cuối cùng, Phạm Kinh Luân hỏi Tiêu Tiểu Quai: "Ngươi là nữ tử, tại vì sao muốn nghiên cứu học vấn giống nam tử?"

Tiêu Tiểu Quai nghi ngờ nhìn hắn, "Muốn nghiên cứu học vấn và chuyện là nam tử hay nữ tử có quan hệ gì sao?"

Phạm Kinh Luân nhếch khóe môi một cái, lại hỏi: "Vậy ngươi nghiên cứu học vấn muốn làm gì?"

Tiêu Tiểu Quai vẫn tỏ vẻ khó hiểu, "Nghiên cứu học vấn còn phải có mục đích sao? Ta thích, muốn học còn không được sao?"

Phạm Kinh Luân nghe vậy thì sững sờ, sau đó ha ha cười lớn nói: "Tính khí hài tử này rất hợp ý ta."

Vừa nói hắn vừa cởi ngọc bội bên thắt lưng xuống, đặt vào lòng bàn tay Tiêu Tiểu Quai, "Quà gặp mặt cho con."