Một hài tử tám tuổi có thể viết ra một bài thơ, hơn nữa còn rất phù hợp với phong cảnh. Mặc dù những câu thơ vẫn còn hơi non nớt, nhưng cũng coi như là một tiểu thiên tài rồi. Hơn nữa, từ khi vỡ lòng đến nay, Đường Thư Nghi chưa từng dạy con bé làm thơ như thế nào.
Sau khi Đường Thư Nghi kinh hỉ một hồi, như thường lệ khen ngợi Tiêu Tiểu Quai một phen. Lời khen này giống như những lần con bé hoàn thành bài học một cách hoàn mỹ. Sau đó, Đường Thư Nghi nói với mọi người trong nhà, không được khua chiêng gióng trống chuyện Tiêu Tiểu Quai biết làm thơ.
Nàng cũng không muốn theo bước Thương Trọng Vĩnh . Chẳng qua nàng bắt đầu suy nghĩ tìm một lão sư cho Tiêu Tiểu Quai, mặc dù nàng là đế sư, nhưng về phương diện học vấn vẫn thua kém các đại nho đương thời rất nhiều. Mà Tiêu Hoài cũng chỉ giỏi về mặt thư hoạ, phương diện học vấn nghiên cứu cũng ở mức bình thường.
"Tiểu Quai nếu đã có thiên phú này, vậy không thể chôn vùi." Buổi tối khi nghỉ ngơi, Đường Thư Nghi nói với Tiêu Hoài.
Tiêu Hoài vẻ mặt kiêu ngạo, "Phải mời lão sư giỏi cho Tiểu Quai."
Đường Thư Nghi ừm một tiếng, sau đó nói: "Quan hệ của chúng ta với Phương đại nho không tồi, nhưng Phương đại nho tuổi lớn, hai năm nay thân thể cũng không được tốt, hẳn là không có tinh lực chỉ dạy Tiểu Quai."
Tiêu Hoài cau mày bước đi bước lại trong phòng, qua một lúc sau hắn nói: "Ngoại trừ Phương đại nho ra, chỉ còn lại Phạm Kinh Luân và Tả Chính Nghĩa."
Đường Thư Nghi nghe hắn nói hai người này, gật đầu. Phạm Kinh Luân và Tả Chính Nghĩa là đại nho có tiếng trong những năm gần đây, hơn nữa tuổi cả hai đều không lớn lắm. Phạm Kinh Luân hơn ba mươi tuổi, Tả Chính Nghĩa hơn bốn mươi tuổi. Người ở độ tuổi này, có đủ ổn trọng, nhưng không cố chấp như người già, vừa đủ.
"Phạm Kinh Luân xuất thân Phạm gia, lai lịch thâm hậu, Tả Chính Nghĩa xuất thân bình thường hơn một chút." Đường Thư Nghi nghiêng về Phạm Kinh Luân hơn.
Tiêu Hoài cũng vậy, hắn nói: "Phạm gia mấy năm qua phát triển ở Thượng Kinh, đã cài cắm căn cơ ở Thượng Kinh. Phạm Kinh Luân mặc dù không ở Thượng Kinh nhưng nghĩ cách để hắn đến Thượng Kinh cũng không phải là không được."
Về phần Phạm Lê lúc trước của Phạm gia muốn cưới Tiêu Ngọc Châu nhưng lại bị Lý Cảnh Tập đuổi đi, chuyện này cũng đã qua lâu như vậy rồi, hơn nữa cũng không phải chuyện gì lớn, hoàn toàn có thể bỏ qua.
Phu thê hai người thương lượng xong, ngày hôm sau Tiêu Hoài bắt tay điều tra Phạm Kinh Luân. Mặc dù danh tiếng của Phạm Kinh Luân rất tốt, nhưng Tiêu Hoài vẫn không yên tâm, hắn phải tự mình điều tra mới có thể yên tâm cho khuê nữ đi bái sư. Mà Đường Thư Nghi đã có một cuộc trò chuyện sâu sắc với Tiêu Tiểu Quai.
"Tiểu Quai sau này muốn trở thành người như thế nào?" Đường Thư Nghi hỏi.
Tiêu Tiểu Quai nghe lời nàng nói, suy nghĩ một lúc rồi mới nói: "Con không trở thành ai cả."
......
Đường Thư Nghi không ngờ con bé lại nói như vậy, trầm lặng chốc lát nói: "Tại sao lại nói như vậy?"
Tiêu Tiểu Quai ngồi trên ghế gấm, đong đưa chân nhỏ nói: "Con là nữ tử, muốn làm quan không dễ dàng, hơn nữa con cũng không muốn làm quan. Hoàng tổ mẫu nói, về sau con muốn tìm phò mõ, không cần gả đi, cũng không cần làm tông phụ trạch môn. Con chỉ cần làm chuyện mình thích là được rồi."
Đường Thư Nghi: "..."
Là người làm mẫu thân như nàng nghĩ quá nhiều. Hy vọng hài tử giỏi giang thành tài, là nguyện vọng của mỗi phụ mẫu, Đường Thư Nghi cũng khó tránh khỏi mong muốn như vậy. Nhìn thấy hài tử có thiên phú liền muốn mong nó trở thành tài thế kinh người.
Đường Thư Nghi lại trầm lặng một lúc rồi nói: "Vậy con thích làm chuyện gì?"
Tiêu Tiểu Quai: "Đọc sách."
Sau một lúc, con bé nói: "Bây giờ thích đọc sách, thích nghe các bài giảng của mẫu thân."
Đường Thư Nghi mỉm cười sờ sờ đầu con bé, "Cha con và ta muốn mời một danh sư cho con, dạy con học vấn, con cảm thấy thế nào?"
Tiêu Tiểu Quai nghiêng đầu nhìn nàng, "Mẫu thân là đế sư, còn không phải danh sư sao?"
Đường Thư Nghi: "Phương diện nghiên cứu học vấn và ngâm thơ sáng tác không phải điểm mạnh của ta, cha con cũng vậy."
Tiêu Tiểu Quai gật đầu: "Được."
Hai người trò chuyện xong, Tiêu Tiểu Quai ngồi khoanh chân trên ghế gấm, một tay cầm trái cây ăn, tay kia thỉnh thoảng lật từng trang sách. Đường Thư Nghi thấy dáng vẻ thoải mái của con bé, không khỏi nở nụ cười. Mặc dù hài tử này tuổi còn nhỏ, nhưng tâm tư rất minh mẫn.
Ra khỏi thư phòng, nàng đi tìm Tiêu Hoài, nói với hắn lời của Tiêu Tiểu Quai, sau đó nói: "Tiểu Quai thông minh, mặc dù chỉ mới tám tuổi, nhưng nó biết chính mình mình muốn cái gì."
Tiêu Hoài lại tỏ vẻ kiêu ngạo, "Là phu nhân dạy giỏi."
Điểm này không sai chút nào, Đường Thư Nghi trong quá trình giáo dục Tiểu Quai, thực sự đã bỏ rất nhiều công sức. Tiêu Tiểu Quai cho dù có thông minh đến đâu, nếu không có sự dạy dỗ cẩn thận của Đường Thư Nghi, cũng sẽ không có tâm trí như hiện tại.
"Chờ có kết quả điều tra, nếu không có vấn đề gì lớn, vậy để Tiểu Quai qua bái sư đi." Đường Thư Nghi nói.
Mặc dù Tiêu Tiểu Quai không có lý tưởng cao cả, nhưng bọn họ làm phụ mẫu, vẫn muốn cho con bé sự giáo dục tốt nhất. Qua một đoạn thời gian, đã có kết quả điều tra về Phạm Kinh Luân. Như lời đồn bên ngoài, Phạm Kinh Luân là một quân tử.
Phạm gia gia phong ngay thẳng, Phạm Kinh Luân là tiểu nhi tử của gia chủ Phạm gia hiện tại, từ nhỏ đã được nhận sự giáo dục tốt nhất, tính tình tự nhiên cởi mở, nghe nói làm người trượng nghĩa. Nội trạch của hắn cũng coi như yên bình, một thê hai thiếp, hơn nữa hắn cũng rất tôn trọng chính thất phu nhân.
Nói tóm lại, người này có thể là lão sư của Tiêu Tiểu Quai.
"Vậy chúng ta gửi thiếp thư đến bái phỏng Phạm gia." Đường Thư Nghi nói.
Tiêu Hoài gật đầu, sau đó tự mình viết bái thiếp, phái người gửi đến Phạm gia. Rất nhanh bái thiếp đã đến tay Phạm gia chủ, ông ấy xem bái thiếp hai lần, sau đó nói với đại nhi tử: "Con nói tại sao Định Quốc Công đến bái phỏng?"
Phạm đại gia suy nghĩ một lúc rồi lắc đầu: "Chúng ta không qua lại nhiều với phủ Định Quốc Công, hơn nữa lúc trước chuyện của Phạm Lê cũng đã qua rồi."
Phạm gia chủ đặt bái thiếp lên bàn, "Đợi ngày mai gặp được người lại nói."
Mặc dù nói như vậy, nhưng ông ấy vẫn đem những chuyện phát sinh gần đây ở trong triều đình và thành Thượng Kinh suy xét trong đầu một lần.