Các thôn dân chỉ cảm thấy Đường Niệm Niệm đang nói khoác lác, cả đời họ cũng không mua nổi xe, quanh năm suốt tháng bán mặt cho đất, bán lưng cho trời, cũng không tích góp được bao nhiêu, không ăn không uống cũng không mua nổi.
Đường Niệm Niệm không nói gì thêm, đợi nhà máy vớ được thành lập, mọi người sẽ biết.
“Niệm Niệm, nhà máy các cháu còn tuyển công nhân không? Dơ chút mệt chút đều được, tiền lương mười mấy đồng là đủ rồi!” Có người hỏi thăm.
Mọi người trông mong nhìn Đường Niệm Niệm, bọn họ không sợ khổ cũng không sợ dơ, tiền lương mười mấy đồng còn nhiều hơn làm ruộng ở quê.
“Mười mấy đồng có ích gì, sau này chúng ta còn kiếm được mấy chục đồng.”
Đường Niệm Niệm lại vẽ ra một cái bánh lớn, cô cảm thấy tầm nhìn của thôn dân quá hạn hẹp, chỉ kẻ hèn mới thỏa mãn với mười mấy đồng, thật không có tiền đồ.
Có cô ở đây, thu nhập hàng tháng sau này ít nhất phải trên năm mươi.
Các thôn dân đều cười, cảm thấy Đường Niệm Niệm lại đang nói khoác lác.
“Con bé Niệm con cũng không thua xưởng trưởng là bao, có thể trả lương cho chúng ta mỗi người mấy chục đồng.” Có người nói giỡn.
“Chờ, sẽ có bánh mì!”
Đường Niệm Niệm nói ra một câu kịch trong phim, cô nhớ hình như là trong [người chăn ngựa], hiện tại vẫn chưa chiếu.
Các thôn dân cũng không tin, chỉ coi lời một cô gái như cô đang nói đùa, tò mò về chiếc xe mới đủ rồi nên đều đi làm việc.
Tiền lương mấy chục đồng không biết đang bay ở đâu, hiện tại nếu không làm việc là sẽ đói bụng.
Đợi mọi người giải tán, bà cụ Đường mới hung hăng trừng mắt, vỗ nhẹ lên người Đường Niệm Niệm, thấp giọng mắng: “Nói chuyện phải biết giữ mồm giữ miệng, suốt ngày nói nhảm nhí, còn tiền lương mấy chục đồng, cháu trả cho bọn họ nhé?”
“Vâng.”
Đường Niệm Niệm thuận miệng trả lời, cô thành lập nhà máy vớ, chắc chắn là cô trả lương.
Bà cụ Đường tức giận lại vỗ cô một cái, nghiến răng mắng: “Cháu không biết suy nghĩ xa hơn à? Cháu lấy gì trả lương cho bọn họ? Tiền lương 98 đồng của cháu có thể trả cho mấy người? Sau này đừng nói những lời như vậy nữa!”
Con gái nhà người ta kỵ nhất nói chuyện không biết giữ mồm miệng, không tìm được chồng.
“Vâng.”
Đường Niệm Niệm ngoan ngoãn trả lời lại, thái độ của cô với bà cụ Đường đã mềm mỏng hơn rất nhiều, còn có chút thân thiết.
Mấy kiếp trước, cô chịu khổ ở nhà Dương Bảo Căn, bà cụ Đường nhiều lần tới chống lưng cho cô, mặc dù không làm được gì nhưng cô rất biết ơn bà cụ.
Bà cụ Đường bởi vì trong nhà liên tục xảy ra chuyện, cơ thể lập tức suy sụp, sau đó biết được con trai xảy ra chuyện, không thể chịu được, ôm hận mà chết.
Đường Mãn Ngân xảy ra chuyện vào sáu tháng cuối năm, bị bắt vì tội đầu cơ trục lợi, trước đây vốn dĩ chỉ cần cải tạo lao động vào ngày là được thả ra, nhưng lần này Đường Mãn Ngân lại bị giam trong nông trường Thượng Hải, chưa được mấy ngày, nông trường đã gọi điện tới, nói Đường Mãn Ngân đánh nhau với người khác, ẩu đả tới chết.
Người nhà họ Đường không nhìn thấy thi thể, chỉ nhận được một hũ tro cốt.
Cũng không biết được chân tướng của cuộc ẩu đả, chỉ biết rằng, trong những người tham gia đánh nhau, chỉ có Đường Mãn Ngân chết, những người khác đều sống khỏe mạnh.
Đường Niệm Niệm nghi, tám chín phần là do Tề Quốc Hoa và Liễu Tịnh Lan làm.
Nhà họ Đường tan nhà nát cửa, hai tiện nhân đó chắc chắn có liên quan.
Đường Niệm Niệm nhìn về phía Liễu Tịnh Lan dưới ruộng, ánh mắt lạnh như băng khiến Liễu Tịnh Lan run người, ngẩng đầu lên lại không thấy được nơi xuất phát ánh mắt, chỉ thấy Đường Niệm Niệm xinh đẹp rạng ngời, đẩy xe mới đi xa khỏi cô ta.
Liễu Tịnh Lan nghiến chặt răng, cô ta vẫn chưa thua, chỉ cần lấy được ngọc hồ lô, lại cứu lão Chương, cướp lấy Chu Tư Nhân, cô ta chắc chắn có thể thắng!
“Bà ơi, cho bà thứ tốt này.”
Sau khi về đến nhà, Đường Niệm Niệm lấy ra một chiếc vòng tay bằng vàng từ trong túi, chân thành đưa cho bà cụ Đường
Bà cụ Đường sửng sốt, sau đó chạy tới cạnh cửa sổ như một tia chớp, cạch cạch cạch đóng hết cửa lại, lúc này mới yên tâm ngắm nghía vòng tay vàng.
Bà cụ Đường há hốc miệng, cắn mạnh xuống vòng tay, nhìn thấy một dấu răng nhạt, lập tức cười đến mức thấy răng không thấy mắt.
“Cháu lấy ở đâu ra vậy?”
Bà cụ Đường thấp giọng hỏi, hiện tại những thứ này không được bày bán bên ngoài, cho người ta nhìn thấy thì sẽ bị tố cáo.
“Tới chợ đen đổi hai con thỏ, cho bà đeo.”
Đường Niệm Niệm trả lời nửa thật nửa giả, bà cụ Đường cũng tin, mặc dù có hơi tiếc thỏ, nhưng nhìn vòng tay bằng vàng rực rỡ trong tay, lại vui vẻ.
Trước kia bà ấy chỉ thấy vòng tay vàng đặc như vậy trên tay bà lão nhà kế bên, lúc đó bà ấy đã nghĩ, nếu đời này mình được đeo một chiếc vòng tay vàng như thế, có chết cũng nhắm mắt.
Không ngờ cháu gái thật sự tặng cho bà ấy.
Hai mắt bà cụ Đường có hơi cay cay, bà ấy quay lưng đi, nhẹ nhàng lau khóe mắt, Đường Niệm Niệm chỉ làm như không thấy, còn nói: “Sau này vẫn còn!”
Nếu bà cụ Đường thích vòng tay vàng, vậy cần phải sắp xếp để bà ấy đeo đầy cả hai tay.
“Đừng tới chợ đen nữa, để người ta bắt được sẽ không tốt!”
Bà cụ Đường trừng mắt, trước đây con trai út đã bị bắt đi cải tạo lao động nửa tháng, nhà bọn họ cũng bị người trong thôn chê cười một thời gian, nếu con bé Niệm cũng bị bắt, sau này càng khó tìm nhà chồng.
Thời buổi này luôn nghiêm khắc với phụ nữ hơn, dù Mãn Đồng từng đi cải tạo, nhưng thanh danh cũng không đến nỗi nào, chỉ cần chi đủ lễ hỏi là có thể cưới vợ, nếu thanh danh của con bé Niệm không tốt, sau này sẽ khó gả cho chàng trai tốt.
“Vâng, không đi.”
Đường Niệm Niệm ngoan ngoãn đồng ý, dù sao cô vẫn còn rất nhiều trong không gian, sau này lại lấy ra dỗ bà cụ vui vẻ.
“Cháu đứng canh chừng cho bà, bà đi giấu, không thể để Ngũ Cân và mẹ con biết được!”
Bà cụ Đường lúc nào cũng đề phòng Từ Kim Phượng, tiền phiếu trong nhà cũng được bà ấy cất rất kỹ, còn thường xuyên đổi vị trí, đặc biệt là Đường Ngũ Cân còn có tiền án, bà cụ rất mất niềm tin với hai mẹ con họ.