Bà ấy cũng cảm thấy cháu gái mình tốt như vậy, nếu không phải những năm tháng sóng gió đó, Niệm Niệm vốn dĩ đã là thiên kim đại tiểu thư Thượng Hải.
Rồng sinh rồng, phượng sinh phượng, chuột không thể sinh ra phượng, mặc dù chưa từng thấy bà mẹ của con bé Niệm, nhưng nghe ông cụ nói, trai tài gái sắc, giống như kim đồng ngọc nữ, có cha mẹ như thế, con bé Niệm chắc chắn xinh đẹp.
Đáng tiếc nhà họ Đường quá nghèo, không thể cho con bé này một cuộc sống tốt, nếu không con bé Niệm chắc chắn còn xinh đẹp hơn cả Tây Thi.
Liễu Tịnh Lan đang cấy mạ ở ruộng bên cạnh, sắc mặt càng lúc càng khó coi, cô ta nghiến chặt răng, trong miệng đều là máu, ánh mắt đầy ý hận.
Cô ta vẫn không rõ, vì sao lại biến thành như vậy?
Một con nhóc nông thôn như Đường Niệm Niệm, vì sao lại đột nhiên trở thành nhân tài đặc biệt của nhà máy Hồng Tình, còn lấy mức lương cao tới 98 đồng, kiếp trước không hề xảy ra chuyện đó.
Kiếp trước, trước khi khôi phục kỳ thi đại học, Đường Niệm Niệm vẫn là một con nhóc nhà quê, không hề tới nhà máy làm việc, tính cách của Đường Niệm Niệm kiếp này khác hoàn toàn với Đường Niệm Niệm kiếp trước.
Cả Tề Quốc Hoa, kiếp trước càng không bị rắn cắn.
Lòng Liễu Tịnh Lan lập tức trầm xuống tới đáy, cô ta nghĩ tới một khả năng.
Chẳng lẽ Đường Niệm Niệm cũng trọng sinh?
Cô ta có thể trở về, người khác cũng có thể trở về, nếu không thì chẳng thể nào giải thích được những bất thường của Đường Niệm Niệm trong kiếp này.
Tim Liễu Tịnh Lan đập thình thịch, cố gắng an ủi bản thân, nhất định không phải, nếu Đường Niệm Niệm thật sự trọng sinh, vậy sẽ biết ông cụ Chương trong chuồng bò chính là nhà khoa học nổi tiếng thế giới, không thể nào không quan tâm tới ông ấy.
Cô ta vẫn luôn chú ý tới chuồng bò, Đường Niệm Niệm không hề đi tìm ông cụ Chương, cho nên cô chắc chắn không phải trọng sinh.
Liễu Tịnh Lan an tâm hơn, có lẽ là vì cô ta trọng sinh, thay đổi một số việc, cô ta không thể tự mình dọa mình được.
“Bên phía nhà họ Tề vẫn chưa có tin tức sao? Đã nhiều ngày như vậy rồi.”
Có người đột nhiên nhắc tới Tề Quốc Hoa, hiện tại nhà họ Tề chỉ có mỗi Tề Quốc Xuân, nhưng Tề Quốc Xuân không ra khỏi nhà, thậm chí không đi làm việc, chỉ nói thân thể không tốt, đại đội trưởng cũng mặc kệ cô ta, dù sao không làm việc thì không chấm công, cuối năm không đủ lương thực thì tự mình nghĩ cách.
“Nói là lên bệnh viện tỉnh thành, chắc không sao đâu, chỉ bị té gãy chân thôi, rắn đó cũng không quá độc.”
“Theo tôi thì là do ông trời không nhìn nổi nữa, rắn tháng Ba có khi nào cắn người chứ, lại cố tình chỉ cắn Tề Quốc Hoa, hừ!”
Người phụ nữ nói lời này chính là người bất hòa với mẹ Tề, bà ấy ước gì nhà họ Tề gặp xui xẻo, tốt nhất Tề Quốc Hoa vĩnh viễn không thể tốt lên được.
Trước kia nhà bà ấy có điều kiện hơn nhà họ Tề, mẹ Tề nói chuyện trước mặt bà ấy cũng không dám lớn giọng, lưng cũng không dám đứng thẳng, từ sau khi Tề Quốc Hoa đi bộ đội, mẹ Tề luôn diễu võ dương oai trước mặt bà ấy, ngày nào cũng chạy tới chỗ bà ấy khoe khoang, bà ấy đã nhịn hai năm trời.
Cuối cùng ông trời cũng mở mắt, Tề Quốc Hoa gặp báo ứng!
Những người khác đều cười ngượng ngùng, không trả lời lại.
Dù sao vẫn chưa rõ tình hình hiện tại của Tề Quốc Hoa, lỡ như chân không sao, trở về bộ đội liền được đề bạt, bọn họ cũng không dám đắc tội.
“Đúng là ông trời mở mắt, gieo nhân nào, gặt quả đó, thiện ác đến cuối cùng đều có báo!”
Bà cụ Đường không sợ nhà họ Tề, gân cổ lên mắng.
Bà ấy cũng ước gì hai đùi Tề Quốc Hoa phế hết, cả đời này không đứng dậy nổi mới tốt.
Sắc mặt mọi người trong thôn khác nhau, không khí yên tĩnh hồi lâu, không ai muốn nhúng tay vào ân oán giữa hai nhà Tề và Đường, bọn họ không đắc tội nổi.
“Thím hai, người đứng trên cầu có phải Niệm Niệm không vậy?”
Có người cắt ngang bầu không khí im lặng kỳ dị, chỉ vào cây cầu đá ở cổng làng, lớn tiếng hỏi.
Mọi người đều ngẩng đầu nhìn về phía cầu đá, quả nhiên là Đường Niệm Niệm đạp xe quay về.
“Con bé Niệm ngày càng xinh đẹp!”
Có người nói.
Mọi người đều gật đầu, thật sự đẹp hơn rất nhiều.
Vốn dĩ Đường Niệm Niệm đã xinh đẹp, nhưng làn da có hơi đen, cô gái nông thôn phải làm việc, không có ai đặc biệt trắng trẻo, nhưng hiện tại làn da của Đường Niệm Niệm còn trắng hơn cả trứng gà bóc vỏ, khuôn mặt cũng tinh xảo xinh đẹp hơn.
Tướng mạo như vậy, đúng là ngàn dặm mới có một.
Đường Niệm Niệm một tay đẩy chiếc xe cũ của đại đội trưởng, bản thân lái một chiếc xe mới, dần tới gần người dân trong thôn.
“Có phải Niệm Niệm đang cưỡi hai chiếc xe không?”
Có người chuyện bé xé ra to hét lên, mọi người không rảnh cắm mạ nữa, chạy lên đồng xem.
“Niệm Niệm, cháu mua xe mới à?”
“Vâng!”
Đường Niệm Niệm dừng lại, hai chiếc xe cũng được đỗ lại, tùy ý để các thôn dân ngắm nghía xe mới.
Mua một chiếc xe đạp vào thập niên 70 cũng long trọng giống như đời sau mua một chiếc BMW hay Mercedes-Benz.
“Chiếc xe này đẹp quá, bao nhiêu tiền vậy Niệm Niệm?”
Các thôn dân yêu thích không buông tay, vuốt v e xe mới còn dịu dàng hơn cả vuốt v e vợ mình, ánh mắt si mê hâm mộ.
“186 đồng, còn phải có phiếu xe đạp.”
Đường Niệm Niệm đã hỏi thăm cửa hàng bách hóa, đây là giá dành cho xe kiểu nữ tương tự.
Các thôn dân hít một hơi lạnh, tay đang sờ xe cũng thu về, tay bọn họ thô ráp, lỡ như trầy xe, bọn họ không đền nổi.
“Niệm Niệm kiếm được nhiều tiền thật!”
Các thôn dân hâm mộ không thôi, chiếc xe đắt như vậy nói mua là mua, sau này nhà họ Đường chính là những người đứng đầu trong thôn.
Đường Niệm Niệm nở một nụ cười khẽ, nói: “Sau này mọi người cũng mua được xe!”
Đợi làm xong nhà máy vớ, mỗi người dân trong thôn đều sẽ có một chiếc xe đạp, đây là điều cần thiết.
Ai bất hòa với nhà họ Đường, cái rắm cũng không có.