Bột phấn là do Đường Niệm Niệm tìm thấy ở trên bàn quán cơm, cái bàn là chỗ Lưu Đan Hà và Ngụy Thạch Trụy ngồi lúc ăn cơm.
Lưu Đan Hà rót rượu cho Ngụy Thạch Trụy, trong rượu pha trộn những thứ bột này.
Đường Niệm Niệm không nhận ra những bột phấn này nhưng cô đoán Lưu Đan Hà sẽ không vô duyên vô cớ trộn lẫn thứ này vào trong rượu, thế nên đến khi Lưu Đan Hà và Ngụy Thạch Trụy rời khỏi quán cơm, cô đã tìm thấy một ít bột phấn ở trên bàn rồi cạo sạch hết xuống.
Có lẽ khi đó Lưu Đan Hà căng thẳng nên khi cho bột vào tay đã hơi run rồi bột vãi ra một ít, cô ấy không hề phát hiện ra.
Đường Niệm Niệm bèn tìm một bệnh viện gần đó, lấy số khoa Đông y rồi lôi bột phấn ra cho bác sĩ xem.
“Bác sĩ, làm phiền ông giúp tôi xem xem cái thứ bột này là gì, có công hiệu tráng gương không? Mẹ tôi cố ý mua về, tiêu tốn mười đồng, bảo là ngâm vào trong rượu cho cha tôi uống, bổ vô cùng!”
Đường Niệm Niệm bịa bừa ra một lý do, dù sao thì đàn ông ở cái độ tuổi của cha cô đều phải bồi bổ.
Bác sĩ ngửi vụn bộ rồi cau mày nghiêm nghị nói: “Tào lao, đây là bột từ đá lưu huỳnh, thạch nhũ, chu sa, đều là những thứ có tính nóng có độc, mẹ cô nghe bài thuốc vớ vẩn này từ ai thế? Thật đúng là coi mạng người như ngóe, làm xằng làm bậy, bảo cha cô chớ có uống cái thứ này, sẽ xảy ra chuyện đó!”
Đường Niệm Niệm giả vờ kinh ngạc, không dám tin hỏi: “Thật sự có độc ư? Cha tôi đã uống một thời gian rồi, hình như có đôi chút hiệu quả, mấy ngày nay mẹ tôi không mắng người, khi trước động một cái là sừng cồ lên, đến cả con ch.ó nhà tôi đi ngang qua cũng phải ăn mắng!”
Bác sĩ nhìn cô một cách đầy ẩn ý sâu xa, cô gái này hiếu thảo đấy, chuyện trong phòng của cha mẹ cũng lo lắng.
“Cái thứ bột khoáng này vốn có công hiệu tráng dương, cô đã nghe đến ngũ thạch tán bao giờ chưa? Thành phần cũng tương tự như cái này, ăn uống thời gian dài thì tinh thần sẽ hỗn loạn, thần trí điên cuồng, tính khí nóng nảy, còn đoản thọ nữa, cô quay về hỏi mẹ cô xem muốn làm quả phụ thật hay là quả phụ sống?”
Giọng điệu của bác sĩ không tốt lắm, điều ông ấy khó chịu nhất chính là ngu dân nghe tin vào phương thuốc dân gian, rõ ràng là có bệnh viện chính quy nhưng lại cứ tin vào những phương thuốc dân gian, có một vài phương thuốc dân gian còn có cơ sở khoa học chứ có vài phương thuốc thì hoàn toàn là tào lao vớ vẩn, còn có thể gây c.h.ế.t người, làm xằng làm bậy!
Đường Niệm Niệm dùng nội lực khiến mặt đỏ lên, cô “xấu hổ” đáp: “Tôi biết rồi, về tôi sẽ vứt rượu đi, cảm ơn bác sĩ!”
“Bảo mẹ cô đưa cha cô đến bệnh viện chữa trị, chứ đừng có nghe phương pháp dân gian mãi!” bác sĩ lấy làm vui, cảm thấy thành tựu vô cùng vì lại cứu vãn được một ngu dân sắp rơi vào vực sâu!
“Vâng, cảm ơn bác sĩ!” Đường Niệm Niệm ngoan ngoãn đồng ý, cô cầm theo bột phấn rời khỏi bệnh viện, lúc đi quang qua thúc rác, cô lấy bật lửa ra đốt bột thuốc đi.
Bây giờ cô đã có thể hiểu rõ được, Lưu Đan hà cho thêm bột khoáng vào trong rượu của Ngụy Thạch Trụy khiến Ngụy Thạch Trụy thần trí điên loạn, còn có thể xuất hiện ảo giác, sau đó Lưu Đan Hà dùng lời lẽ dẫn dụ mới khiến Ngụy Thạch Trụy hoảng hốt ngã xuống nước.
Còn có người anh trai mà Ngụy Thạch Trụy đã nhắc đến, nghe nói là lúc hai anh em cãi vã nhau đã bị Ngụy Thạch Trụy ngộ thương nên tử vong.
Nhưng khi đó Lưu Đan Hà cũng ở hiện trường, hơn nữa Ngụy Thạch Trụy cứ luôn miệng nói là cô ấy đã hại anh trai hắn ta, có lẽ cô ấy cũng dùng thứ bột khoáng này nhỉ?
Đường Niệm Niệm không định nhúng tay vào chuyện không liên quan tới mình, sở dĩ cô muốn kiểm chứng đống bột thuốc chỉ là vì để thỏa mãn lòng tò mò mà thôi.
Cái gã Ngụy Thạch Trụy kia vừa nhìn là biết không phải người tốt gì, c.h.ế.t thì c.h.ế.t thôi, không liên quan gì đến cô cả.
Đường Niệm Niệm lái xe quay trở về quân khu, bà cụ Đường và thím Trương đang ở trong sân làm đậu hũ mộc lan.
“Sao tự dưng lại làm cái này thế ạ?” Đường Niệm Niệm hỏi.
“Trung Kiệt chưa ăn bao giờ, làm cho cậu ấy ăn thử.” Bà cụ Đường đáp.
Bà ấy đặc biệt đeo cái bọc nhựa sạch sẽ lên tay, chà xát mạnh bọc vải bố trong nước lạnh, đựng trong bọc vải bố là hạt mộc liên, nước cốt sau khi chà xát ra dinh dính, sau khi đông lại với nước lạnh sẽ hình thành một khối trong suốt núng nính, đó chính là món ăn vặt đậu hũ mộc lan thanh mát vào mùa hè.
“Bà, cháu muốn ăn thạch sồi!” Đường Niệm Niệm không thích thú với đậu hũ mộc lan, cô muốn ăn thạch sồi, gần một năm cô chưa ăn rồi.
“Cháu có muốn ăn bánh sồi không hả?” bà cụ Đường trừng mắt, đã đang làm đậu hũ mộc lan rồi mà vẫn đòi ăn thạch sồi, con nhóc xấu xa này muốn ăn mắng đây mà.
“Không muốn!”
Đường Niệm Niệm hừ thành tiếng rồi khoác túi quay về phòng.
“Thím, thạch sồi là cái gì thế? Hay là làm cho Niệm Niệm?” thím Trương nhỏ giọng hòa giải.
“Cô chứ nuông chiều nó, hôm nay ăn đậu hũ mộc lan, ngày mai rồi làm thạch sồi!” bà cụ Đường không tức giận, có con gái nhà ai lại giống như con nhóc xấu xa này, kết hôn rồi mà còn tham ăn như thế, cả ngày chỉ nghĩ đến ăn.
“Thím à, nếu nói đến chiều chuộng thì con sao bì được với thím, con làm công ăn lương, làm việc không thẹn với lương tâm, chứ thím là đối xử tốt với Niệm Niệm từ tận đáy lòng mà!” Thím Trương cười nói.
Bà cụ Đường được bà ấy dỗ dành nên sắc mặt hòa hoãn đi nhiều, bà cụ còn kiêu ngạo bảo: “Tôi chiều nó nhưng con nhóc xấu xa này ngày nào cũng chọc tôi tức điên, nên tôi phải mắng nó.”
“Ngoài miệng thì thím cay nghiệt chứ trong lòng lại đau!” Thím Trương ở ngoài cuộc nên tỉnh táo, mấy đứa cháu gái của nhà họ Đường bà ấy đều gặp cả rồi, phải nói người mà bà cụ Đường thương yêu nhất vẫn là Đường Niệm Niệm.
Cơ mà trong mấy cô cháu gái này cũng chỉ có Đường Niệm Niệm là có tiền đồ nhất, bà cụ yêu thương hơn cũng là bình thường.
Đường Niệm Niệm ở trong phòng nghe thấy hết cả, khóe miệng cô cong lên, ngày mai là có thể ăn được thạch sồi rồi, cô lấy làm vui sướng.
“Bà Đường ơi, đã có thể ăn được chưa ạ?
Giọng của Nghiêm Trung Kiệt vang lên, đi theo bên cạnh cậu ấy là Cửu Cân đầu đầy mồ hôi, hai người vừa lên núi chơi một chuyến.
“Bỏ vào trong tủ lạnh một giờ!” Bà cụ Đường dùng vải xô đậy lên chậu rồi cho vào trong tủ lạnh để ướp lạnh, sau một tiếng đậu hũ mộc lan lấp lánh trong suốt còn núng nính.
Thím Trương đi hái mấy lá bạc hà rồi dùng cối giã thành nước, một chốc sau thì cho vào trong đậu hũ mộc lan.
“Bà, Nghiêm Trung Kiệt nói muốn đến nhà ta ở, cậu ấy trả phí sinh hoạt!” Đường Cửu Cân hét lên.
“Ở nông thôn có gì tốt đâu, thằng nhóc cậu có sống chán không?” bà cụ Đường cười mắng một câu, bà ấy khá thích cậu nhóc Nghiêm Trung Kiệt này.
“Bà ơi, Cửu Cân nói ở Đường Thôn có rất nhiều đồ ăn ngon, bà đồng ý với con đi, con với Cửu Cân quay về mang theo bách tuế và phúc bảo, có được không ạ?”
Nghiêm Trung Kiệt nũng nịu, trái tim cứng rắn của bà cụ Đường cũng bị cậu ấy làm cho mềm nhũn, có điều bà ấy vẫn chưa đồng ý: “Bà đồng ý cũng vô dụng, cha mẹ con đồng ý mới được!”
“Cha mẹ con chắc chắn sẽ đồng ý, dù sao thì con ở nhà con cũng là con tự chăm con, xưa giờ bọn họ đâu có chăm lo cho con đâu.”
Nghiêm Trung Kiệt nói đến đây thì biểu cảm có hơi thất vọng, nhưng mà chỉ là trong chốc lát rồi cậu ấy lại nhanh chóng biến thành chàng trai tỏa nắng vui vẻ lạc quan.