Xuyên Sách Thành Pháo Hôi, Chống Lại Mệnh Xui Xẻo

Chương 645




Nhất là anh của hắn ta, đã thích uống rượu, mỗi ngày đều phải uống một cân, sau khi uống rượu sẽ chửi bới, có đôi khi sẽ còn động tay đánh hắn ta, mới đầu hắn ta còn chịu đựng, dù sao cũng là anh của hắn ta.

Nhưng mà sau đó tính tình anh hắn ta càng ngày càng cáu gắt, đánh người cũng càng ngày càng không có nặng nhẹ, có một lần chỉ một lời không hợp, anh hắn ta đã chộp lấy đao bổ củi c.h.é.m ngay, nếu không phải hắn ta trốn nhanh, khẳng định sẽ bị c.h.é.m thành đầu óc chia hai.

Từ đó về sau, hắn ta đã nảy sinh khúc mắc với anh hắn ta, tình cảm anh em cũng càng ngày càng kém, mỗi ngày đều muốn đánh nhau, một lần kịch liệt nhất, hai người đều xách dao, nếu không phải người trong thôn cố hết sức kéo lại, khẳng định là kết thúc thấy máu.

Đêm hôm đó, hắn ta cũng đã quên vì sao cãi nhau với anh hắn ta, nguyên nhân gây ra hình như là anh hắn ta nói muốn đổi quy củ, anh hắn ta muốn một tuần độc chiếm năm ngày, hắn ta chỉ được hai ngày.

Lúc đầu một tuần hắn ta cũng chỉ độc chiếm ba ngày, anh hắn ta bốn ngày, Lưu Đan Hà là cô vợ hai anh em bọn họ mua. Hắn ta là anh, độc chiếm ít hơn một ngày cũng là nên phải, nhưng anh hắn ta lại lòng tham không đáy, lại muốn độc chiếm năm ngày.

Đương nhiên hắn ta không đồng ý, thế là, anh em bọn họ rùm beng, chưa cự cãi vài câu, anh hắn ta đã vớ ngay d.a.o bổ củi, khuôn mặt dữ tợn, la hét muốn g.i.ế.c hắn ta.

Sau đó hắn ta dùng rìu c.h.é.m c.h.ế.t anh hắn ta, m.á.u chảy đầy đất, mùi m.á.u tươi trong phòng đậm đặc không phai, con mắt anh hắn ta trợn trừng lên, nhìn chằm chằm hắn ta, ánh mắt phẫn nộ, còn có không thể tin được.

Đến bây giờ hắn ta vẫn không thể quên được ánh mắt khi c.h.ế.t của anh hắn ta, mỗi lúc trời tối đều sẽ mơ thấy đôi mắt này, chỉ có sau khi uống rượu hắn ta mới có thể an tâm ngủ.

"Ngụy Thạch Trụy, anh của anh đang ở phía sau, anh quay đầu nhìn xem, anh ta đang chờ anh!"

Hình như giọng nói của Lưu Đan Hà có ma lực, cô ấy vừa nói vừa đi về phía Ngụy Thạch Trụy.

"Mày nói bậy, anh tao đã chết, là tao ném xác lên núi, đã bị sói hoang ăn lâu rồi!"

Mặc dù Ngụy Thạch Trụy mạnh miệng, nhưng vẻ mặt hắn ta sợ hãi bối rối, còn lui lại từng bước, cách hồ càng ngày càng gần.

Đường Niệm Niệm trốn ở phía sau cây đã đoán được mục đích của Lưu Đan Hà, cô ấy muốn tạo nên kết quả Ngụy Thạch Trụy uống say trượt chân rơi xuống nước. Có điều cô cảm giác trạng thái tinh thần của Ngụy Thạch Trụy kỳ lạ, đôi mắt có vẻ sung huyết, thần trí điên cuồng, chỉ uống một bình rượu sẽ không tới mức này.

"Anh không tin? Quay đầu nhìn thử đi, anh anh đang ngay phía sau anh!"

Lưu Đan Hà ép sát từng bước, còn đột nhiên kêu một tiếng: "Ngụy Thiết Trụ!"

Ngụy Thạch Trụy giật mình kêu lên, thân thể run rẩy kịch liệt, đôi mắt đỏ như máu, vẻ mặt điên dại, hắn ta không dám quay đầu, sợ sẽ nhìn thấy khuôn mặt đẫm m.á.u của anh hắn ta, còn có cặp mắt c.h.ế.t không nhắm mắt kia.

"Anh... Là nó hại anh... Anh đừng tìm em... A..."

Ngụy Thạch Trụy không dám quay đầu, liên tục lui lại, sau đó “bịch” một tiếng, rơi vào trong nước.

Hắn ta liều mạng giãy dụa trong hồ, thần trí bị nước lạnh tập kích, đã tỉnh táo không ít, thời khắc trước khi chết, dường như hắn ta đã nghĩ thông suốt rất nhiều chuyện, vẻ mặt trở nên sợ hãi, lớn tiếng nói: "Là mày... Cố ý..."

Lưu Đan Hà lạnh lùng nhìn người đàn ông vùng vẫy giãy c.h.ế.t trong hồ, vẻ mặt không hề thay đổi. Không sai, là cô ấy cố ý.

Coi như cô ấy đã ngã vào bùn nhão, cô ấy cũng sẽ không chịu thua.

Ai ngăn cản cô ấy leo ra, cô ấy g.i.ế.c c.h.ế.t người đó!

Người đàn ông vùng vẫy trong nước mấy phút, không có động tĩnh, trên mặt hồ nổi lên một chuỗi bong bóng, rất nhanh đã phẳng lặng.

"Người đâu, mau tới đây, có người rơi xuống nước!"

Lưu Đan Hà kêu lớn tiếng, vội vã đến độ đầu đầy mồ hôi, lúc này trong công viên không có bất kỳ ai, ngay cả nhân viên quản lý công viên cũng không ở đây, chỉ có một ông bác chỗ bán vé, vẫn còn đang chợp mắt.

"Có người không, mau tới mau cứu anh ta..."

Lưu Đan Hà vội vã đến độ muốn khóc, cô ấy chạy đến chỗ bán vé tìm ông bác cầu cứu. Ông bác đang ngủ gật hoảng sợ giật mình một cái, tỉnh cả ngủ, gọi điện thoại báo cáo công an trước, sau đó đi theo Lưu Đan Hà đi cứu người.

Kỹ năng bơi lội của ông bác rất cừ, ông ấy đã vớt t.h.i t.h.ể của Ngụy Thạch Trụy lên, Lưu Đan Hà dùng tay thăm dò hơi thở của hắn ta, trong lòng thả lỏng hoàn toàn.

"Tại sao có thể như vậy, tôi phải làm sao ăn nói với họ hàng đây!"

Lưu Đan Hà khóc lóc, ông bác vỗ vỗ vai cô ấy, an ủi: "Người c.h.ế.t không thể sống lại, cô thông báo người nhà của anh ấy đi!"

Công an tới rất nhanh, bọn họ hỏi ông bác ở công viên và Lưu Đan Hà, tình tiết vụ án nhìn từ mặt ngoài thì là Ngụy Thạch Trụy uống rượu quá nhiều, trượt chân rơi xuống nước mà chết, ông bác ở công viên và Lưu Đan Hà đều có thể chứng thực.

"Người đàn ông này uống tới mức u mê, đi đường không vững, mùi rượu nồng nặc ngửi là nhức đầu!" Ông bác nói.

"Anh ấy là bà con xa của tôi, tới tìm tôi vay tiền, tính tình của anh ấy rất thích uống rượu, tôi khuyên cũng không lọt. Trách tôi, không nên mua rượu cho anh ấy."

Lưu Đan Hà vô cùng tự trách, bất quá từ sau khi công an tới, cô ấy đã không khóc nữa, biểu hiện rất bình tĩnh, hơn nữa trong bình tĩnh còn có chút tự trách và may mắn, cực kỳ phức tạp, không thể qua mắt được con mắt sắc bén của công an

"Cô với người c.h.ế.t có quan hệ như thế nào?" Công an hỏi.

"Bà con xa."

"Bà con xa vì sao lại vào thành phố tìm cô vay tiền?"

“Trong thành phố anh ấy chỉ một mình tôi là họ hàng, khẳng định là sẽ tới tìm tôi."

Câu trả lời của Lưu Đan Hà không có sơ hở, nhưng lòng nghi ngờ của công an cũng càng nặng, bọn họ mang t.h.i t.h.ể Ngụy Thạch Trụy đi, Lưu Đan Hà cũng đi theo viết tường trình.

Đường Niệm Niệm trốn ở gần đó cả quá trình, cô ẩn giấu sự hiện diện của mình, ngay cả công an cũng không phát hiện ra cô.

Chờ công an và Lưu Đan Hà đi rồi, Đường Niệm Niệm mới ra ngoài, cô nhìn mặt hồ phẳng lặng, lấy ra một cái bọc giấy nhỏ từ trong túi, mở ra, bên trong là một ít bột phấn màu nâu đen.