Xuyên Sách Thành Pháo Hôi, Chống Lại Mệnh Xui Xẻo

Chương 557




Đặng Mạt Lỵ hạ tay, tay đã hoạt động tự nhiên, cô ấy cười nói: "Cảm ơn ông nội!"

"Ban nãy sao không trả đòn?"

Vẻ mặt Đặng Trường Quang rất nghiêm túc, lúc hai đứa cháu gái cãi lộn, ông ta đã nghe thấy, muốn xem thử Đặng Mạt Lỵ sẽ ứng phó như thế nào, nhưng cô ấy lại ra vẻ rất sợ, khiến ông ta thất vọng rồi.

"Ông nội, quả đấm của con sẽ chỉ nhằm vào địch nhân, không phải người thân!"

Đặng Mạt Lỵ trả lời.

Nhưng trong lòng thì đang chửi bậy, chờ sau khi làm gia chủ, những người ức hiếp cô ấy, sẽ giế t chết hết!

Trong lòng Đặng Trường Quang đột nhiên dâng lên cảm xúc, câu trả lời này vừa ngoài dự liệu của ông ta, nhưng cũng là trong dự liệu, Đặng Mạt Lỵ có tính cách thế này, dường như là đương nhiên.

Chẳng lẽ trong lòng ông ta con bé này đã có đánh giá cao như thế?

"Trở về nghỉ ngơi đi!"

Ánh mắt của Đặng Trường Quang đã hiền hòa không ít, chờ mong dành cho Đặng Mạt Lỵ cũng càng cao.

Đặng Mạt Lỵ khập khiễng lên lầu, đưa lưng về phía đám người Đặng Trường Quang, khóe miệng của cô ấy cong lên một nụ cười giễu.

Vừa rồi Đặng Gia Kì không có dùng sức mạnh vậy, bàn tay trói gà không chặt của chị gái nhỏ nhắn xinh xắn đó có thể mạnh bao nhiêu. Lúc cô ấy ngã sấp xuống đã cố ý dùng sức ngã xuống đất, còn nghiêng người, là vì để ngã nghiêm trọng chút.

Hi vọng Đặng Trường Quang đừng để cô thất vọng!

"Bốp!"

Tiếng bạt tai vang vọng truyền lên lầu, khóe miệng Đặng Mạt Lỵ giương lên cao cao, thật là hay quá.

"Tôi tốn nhiều tiền thế cho cô đi học, còn nhờ giáo viên lễ nghi dạy dỗ cô, nhưng đã nuôi ra một đứa đần độn như cô? Nếu Mạt Lỵ là con hoang, vậy cô là cái thứ gì? Ngu không ai bằng, cô cũng chỉ đẹp hơn heo một chút, về sau đi ra ngoài đừng nói là cháu gái của tôi, mất mặt nhục nhã!"

Đây là lần đầu tiên Đặng Trường Quang giáo huấn Đặng Gia Kì, còn so sánh cô ta với heo, Đặng Gia Kì bụm mặt khóc hu hu, trên mặt rất đau, nhưng trong lòng càng đau, cũng càng hận Đặng Mạt Lỵ.

Nhị phu nhân khuyên vài câu, cơn giận của Đặng Trường Quang mới tiêu tan chút, hung dữ trừng mắt nhìn Đặng Gia Kì, tức giận nói: "Cho cô nhiều tiền tiêu vặt nhiều số 0 thế, nhưng chỉ toàn mua mấy thứ chỉ đẹp mà không có thực, đầu óc càng mua càng ngu. Bắt đầu từ tháng này một xu tiền tiền tiêu vặt cũng không cho phép cho, cô cũng không được phép tự cho. Nếu để tôi biết, sẽ trừ bớt quyền quản gia của cô!"

Đặng Trường Quang nói rất không khách khí, cháu trai Đặng Hoa bệnh nghiêm trọng vậy, nhưng thằng hai không báo cáo, cũng không bỏ tiền chữa bệnh, làm cho Đặng Mạt Lỵ phải cấu kết với người ngoài, mạnh tay đào một khoản tiền to từ ông ta.

Khoản này ông ta còn chưa tính đâu!

"Trong nhà quản không tốt, con trẻ cũng giáo dục không tốt, nếu cô không làm được thì nhường chức, ông đây mời người khác quản!"

Nhị phu nhân cố gắng cười làm lành, khép nép nói “vâng”, trong đầu lại càng kiêng dè Đặng Mạt Lỵ, đứa con hoang này không thể để lại.

Chờ sau khi Đặng Trường Quang về phòng làm việc, nhị phu nhân dẫn theo Đặng Gia Kì trở về phòng, đắp thuốc lên mặt cho cô ta, lại dỗ vài câu, lúc này mới dỗ cô ta nguôi ngoai.

"Bà nội, Đặng Mạt Lỵ quá hèn hạ, sau khi nó tới, ông nội đã bị nó dụ đi, hôm nay còn mắng bà nữa, đánh con còn hung ác như thế, trước kia ông nội có bao giờ vậy đâu.”

Đặng Gia Kì tủi thân bật khóc, cô ta đã lớn vậy, nhưng chưa từng chịu cái tát nào.

"Về sau con đừng trêu chọc Đặng Mạt Lỵ, bà tự có sắp xếp.

Trong mắt nhị phu nhân b ắn ra sát khí.

Chờ sau khi Đặng Gia Kì rời khỏi đây, bà ta bấm một số điện thoại: "Giúp tôi giải quyết một người, giá tiền dễ thương lượng, làm sạch sẽ chút, ném xuống biển cho cá mập ăn, tháng sau tôi không muốn nhìn thấy cô ta nữa."

Ngày hôm sau, Đặng Mạt Lỵ mang theo một phần bánh bao chiên, chạy đi tìm Đường Niệm Niệm liễu.

Sau một tiếng, cô ây đã trở về, đi thẳng đến phòng làm việc của Đặng Trường Quang.

"Bảo Liên Sinh góp ba thuyền vật tư, tên vắt chày ra nước này hào phóng vậy sao?"

Đặng Trường Quang hoài nghi là tin tức giả, tên quỷ hẹp hòi đó ngay cả giấy chùi đít cũng không nỡ dùng nhiều, sao lại nỡ tặng không ba thuyền vật tư quân dụng?

Khẳng định là tin tức giả!

"Ông nội, chính xác không thể chính xác hơn, mới đầu cô Đường không chịu nói, con tốn không ít nước bọt mới lôi ra được, sức khỏe Bào lão phu nhân không tốt, cô Đường có quan hệ với bên trên, đã đồng ý hỗ trợ tìm danh y điều trị bệnh của Bào lão phu nhân, còn cam đoan để bà cụ định cư tại quê nhà, đến khi qua đời."

Đặng Mạt Lỵ dừng lại, nói tiếp: "Cô Đường còn nói, hiện tại đất liền sắp phát triển kinh tế, quốc gia hoan nghênh thương nhân Hồng Kông trở về đầu tư, về sớm nhất thì có thể hưởng chính sách ưu đãi nhất, hơn nữa quốc gia còn có thể cam đoan an toàn của người thân thương nhân."

"Bên kia chịu phái ra vệ sĩ?"

Lòng Đặng Trường Quang đã rục rịch, vệ sĩ tốt nhất trên đời không đâu qua được Trung Nam Hải, nếu ông ta cũng quyên ba thuyền vật tư, có phải cũng có thể hưởng đãi ngộ này hay không?

"Cô Đường nói, chỉ cần là thương nhân trở về đầu tư thì quốc gia nhất định sẽ bảo đảm an toàn." Đặng Mạt Lỵ thuật lại lời Đường Niệm Niệm.

Đặng Trường Quang trầm ngâm.

Trước kia Bảo Liên Sinh từng bị bắt cóc, suýt chút mất cả mạng, đúng là ông ta có khả năng sẽ bởi vì việc này quyên ba thuyền vật tư.

"Bây giờ cháu đi hỏi… Thôi được rồi, ta gọi điện thoại cho Đường Niệm Niệm!"

Đặng Trường Quang thay đổi quyết định, vẫn là gọi điện thoại mau hơn.

Đường Niệm Niệm đang ở nhà chờ ông ta rồi, điện thoại vang lên vài chục lần, cúp.

Mục Anh Liên chạy xuống lầu nghe, thấy Đường Niệm Niệm ngồi yên bên cạnh điện thoại, không khỏi thắc mắc hỏi: "Niệm Niệm, sao con không nghe điện thoại?"

"Đợi lát nữa sẽ gọi lại tiếp."

Đường Niệm Niệm vừa dứt lời, điện thoại đã vang lên, chờ vang lên thêm bảy tám lần, cô mới nhận điện thoại, lười biếng hỏi: "Alo, ngài là?"

"Cô Đường, tôi là Đặng Trường Quang."

Đặng Trường Quang tự giới thiệu.

"Chào buổi chiều ông chủ Đặng, tìm tôi có việc gì?" Đường Niệm Niệm cười hỏi.

Đặng Trường Quang bên kia đầu điện thoại thầm cắn răng, con cáo con này biết rõ còn cố ý giả vờ giả vịt, ông ta không giả vờ vậy được, hỏi thẳng: "Tôi quyên ba thuyền vật tư, muốn đãi ngộ giống Bảo Liên Sinh, cô thấy thế nào?"