Đặng Trường Quang nhìn cô ấy rất lâu mới hỏi: "Cháu mười tám rồi chứ?"
"Vừa mới đầy mười bảy."
Chuông cảnh báo trong đầu Đặng Mạt Lỵ réo vang, không phải lão già này đang muốn gả cô ấy đi đấy chứ?
"Ta liên hệ lớp học bổ túc cho cháu rồi, tháng sau nhập học, cho cháu một năm học bổ túc, thi trượt Đại học Hồng Kông thì lập gia đình!"
Giọng điệu Đặng Trường Quang rất nghiêm khắc, ông ta sẽ không lãng phí thời gian trên người một phế vật, cho dù là cháu gái ruột.
Lúc Đặng Mạt Lỵ ở nội địa mới học hết cấp hai, nền tảng kiến thức không vững, cho thời gian một năm để chứng minh năng lực của cô ấy.
"Được!"
Đặng Mạt Lỵ không hề do dự mà đồng ý ngay.
"Cháu chắc chắn có thể thi đỗ?" Đặng Trường Quang có chút kinh ngạc, yêu cầu này của ông ta tương đối hà khắc.
Học sinh học lên từng lớp đến hết cấp ba còn rất khó thi đỗ Đại học Hồng Kông, huống chi Đặng Mạt Lỵ chỉ mới học cấp hai trong nội địa, tiếng Anh gần như mất gốc, thi đỗ trong một năm có thể nói là yêu cầu mang tính phi nhân.
"Không chắc lắm." Đặng Mạt Lỵ thành thật trả lời.
"Vậy sao cháu không xin tăng thêm thời gian?"
"Tôi xin thì ông nội có đồng ý không?"
"Không đâu."
Đặng Trường Quang rất vô tình từ chối.
Đặng Mạt Lỵ khẽ cười, cái mặt già của Đặng Trường Quang sắp không giữ được nữa rồi, đột nhiên cảm thấy hình như mình hơi vô tình quá.
"Cháu đã không dám chắc mình có thi đỗ không thì còn đồng ý làm gì?"
Đặng Trường Quang nhìn không thấu đứa cháu gái này nữa rồi, thật ra ông ta cũng không vô tình đến mức đó mà, cầu xin đi chứ, ông ta sẽ cân nhắc gia hạn thêm thời gian mà.
Đặng Mạt Lỵ còn nói rất chân thành: "Chỉ có hai kết quả, đỗ Đại học Hồng Kông và lập gia đình, tôi sẽ dồn toàn lực ứng phó với lớp học bổ túc, cho dù thi trượt cũng sẽ không hối hận, bởi vì tôi đã từng cố gắng, tôi sẽ rất bình tĩnh thuận theo mà lập gia đình, lấy thân phận cháu gái Đặng Trường Quang của tôi, người tôi gả cho hẳn cũng gia cảnh giàu có, sẽ không quá kém, cũng không dám không tôn trọng tôi."
Còn có mấy lời cô ấy chưa nói ra, cho dù lập gia đình rồi cô ấy cũng muốn đoạt lấy gia nghiệp nhà họ Đặng.
Cô ấy sẽ không từ bỏ đâu!
Ánh mắt Đặng Trường Quang thêm phần thưởng thức, đứa cháu gái này thật sự là chỗ nào cũng hợp ý ông ta hết, đáng tiếc quá!
Thôi, cho nó một cơ hội đi, xem nó đi được đến bước nào!
"Đi xuống nhà đi!"
Đặng Trường Quang phất phất tay, Đặng Mạt Lỵ đi ra ngoài.
Ông ta ngồi ở thư phòng một mình, ngược lại cũng không phải do có chuyện gì, chủ yếu là lười đi ra ngoài đối mặt với một đại gia đình ngu xuẩn, phiền lòng lắm.
Đặng Mạt Lỵ từ thư phòng đi ra, chuẩn bị xuống phòng bếp dặn đầu bếp nữ chuẩn bị bánh bao chiên cho ngày mai thì đụng phải Đặng Gia Kì, cháu gái của Nhị phu nhân, cũng là cô cháu gái được yêu chiều nhất trong tất cả các cháu gái.
Đặng Gia Kì là người xinh đẹp nhất trong đám cháu gái, từ nhỏ đã được ăn ngon mặc đẹp, còn được người nhà chiều chuộng, dần dần dưỡng ra tính kiêu căng, nhưng gần đây tâm trạng của cô ta rất không tốt, bởi vì ông nội đã lâu không gọi cô ta lên nói chuyện rồi.
Ở nhà họ Đặng, người nào cũng đang tranh thủ tình cảm, ba bà vợ tranh, đám con cái tranh, cháu trai cháu gái cũng muốn tranh, đều tranh giành sự quan tâm và ưu ái của Đặng Trường Quang.
Trong đám cháu, Đặng Gia Kì từng là người được cưng chiều nhất, nhưng hiện tại lại bị Đặng Mạt Lỵ cướp mất không ít, Đặng Gia Kì vừa mới bị chị họ chế nhạo, nói cô ta hiện giờ so ra còn kém con nhà quê từ đại lục đến, cô ta tức chết đi được.
Nghẹn một bụng tức, Đặng Gia Kì nổi giận đùng đùng quay về, vừa lúc gặp phải Đặng Mạt Lỵ, nhìn thấy con nhà quê này đi ra từ thư phòng của ông nội, lòng cô ta không khỏi bị sự đố kị lấp đầy, không cần nghĩ ngợi đã lao ra ngay.
"Mắt mày mù à? Đôi giày da dê này tao mới mua về đấy, bị giẫm một cái là không đi được nữa rồi, mày có đền nổi không hả?" Đặng Gia Kì chửi ầm lên.
Đặng Mạt Lỵ bị đụng phải, giẫm lên giày của Đặng Gia Kì, trên mặt giày màu trắng làm bằng da dê đã bị in một vết dấu chân màu xám.
Đặng Gia Kì còn muốn vả một cái, Đặng Mạt Lỵ tránh ra, không kiêu ngạo không siểm nịnh nói: "Chị năm, là chị đụng vào tôi."
"Mày còn dám mạnh miệng, quả nhiên là đồ nhà quê tới từ đại lục, chẳng chút giáo dục nào. Mày li3m sạch giày của tao thì tao sẽ đại nhân đại lượng không cần mày bồi thường!"
Đặng Gia Kì hừ một tiếng, vênh vang đắc ý duỗi chiếc giày dơ bẩn ra.
Những người khác trong nhà họ Đặng nghe thấy động tĩnh thì chạy đến hóng hớt. Ước gì huyên náo của bọn họ càng lớn, tốt nhất chọc cho Đặng Trường Quang nổi giận, mỗi người bị đánh năm mươi gậy mới vui.
Đặng Mạt Lỵ siết chặt nắm đấm, âm thầm khuyên bảo mình nhất định phải nhịn.
Việc nhỏ không nhịn sẽ gây loạn đại mưu, cô ấy không thể xúc động, về sau có rất nhiều cơ hội dạy dỗ con ả ngu xuẩn này, tuyệt đối không thể gây gổ trong nhà.
"Chị năm, chị là chị, lời chị nói tôi không dám không nghe theo, nhưng tôi còn phải làm việc giúp ông nội, việc này cho nợ trước, chờ tôi làm xong chuyện cho ông nội rồi mới li3m giày của chị, chị thấy được không?"
Giọng điệu của Đặng Mạt Lỵ ấm ức, mắt cũng đỏ lên, nước mắt lóng lánh ầng ậng trong mắt, thấy thế Đặng Gia Kì càng tức điên lên, dùng sức đẩy: "Bây giờ li3m ngay cho tao, đừng lôi ông nội vào dọa tao, đó là ông nội của tao, mày là một đứa con hoang có tư cách gì gọi..."
"Gia Kì!"
Nhị phu nhân ung dung cao quý đi ra, nghiêm nghị quát lớn, ngắt lời sau đó của Đặng Gia Kì.
Bà ta đi qua chỗ Đặng Mạt Lỵ đã bị đẩy ngã dưới đất, tự mình dìu đỡ, quan tâm hỏi: "Không bị thương ở đâu chứ?"
"Không sao… xít…”
Vẻ mặt Đặng Mạt Lỵ rất đau đớn, cánh tay trái rũ xuống một góc độ mất tự nhiên, vừa hay nhị phu nhân còn đang dìu tay trái của cô ấy, cô ấy đau đến mồ hôi lạnh chảy ròng, sắc mặt trắng bệch.
"Đừng đụng vào tay trái của nó!"
Đặng Trường Quang bước nhanh đi tới, cầm tay trái đã trật khớp, bẻ lên trên, Đặng Mạt Lỵ cắn chặt răng, không kêu tiếng nào, mồ hôi hột trên trán lớn chừng hạt đậu chảy xuống liên tục.
"Được rồi!"
Đặng Trường Quang bảo cô ấy hoạt động cánh tay.