Đường Niệm Niệm bước một bước tới trước mặt Từ Lai Phụng, đánh ông ta hôn mê, kéo người đi tới rừng cây nhỏ gần đó, Đường Niệm Niệm đi đường tắt để không ai phát hiện.
Sau khi tới rừng cây, Đường Niệm Niệm lột sạch quần áo của Từ Lai Phụng, chỉ chừa lại chiếc quần xà lỏn, còn dùng mực nước rửa không sạch vẽ vài con rùa đen lên người ông ta.
Còn viết lên—
“Tôi là Từ Lai Phụng tới từ nhà máy động cơ chạy bằng hơi nước, tôi là tên dâm đãng, tôi đáng chết ngàn lần!”
Sau đó đánh đấm một trần, khiến mặt mũi ông ta bầm dập, vừa nhìn trông như đang ngoại tình thì bị bắt ngay tại trận, rồi bị người ta đánh.
Sau khi làm xong, Đường Niệm Niệm ném người vào trong không gian, còn chuốc thuốc ngủ, đủ để tên khốn này ngủ cả một ngày rồi nghênh ngang rời khỏi nhà máy.
Cô về nhà trước, một lúc sau thì lấy ra một cái túi, bên trong đều là hàng mẫu, chạy tới khách sạn Cẩm Giang.
Khách sạn Cẩm Giang được xây dựng trước khi giải phóng, chủ nhân là một người phụ nữ truyền kỳ, Đường Niệm Niệm đã từng đọc tiểu thuyết về người này, vô cùng chăm chỉ.
Hiện tại khách sạn Cẩm Giang là một khách sạn quốc doanh, thường được dùng để tiếp khách nước ngoài và khách quan trọng, cho dù có đặt vào thế hệ sau này, cách bài trí và kiến trúc của khách sạn vẫn rất tây, không hề thua kém các khách sạn lớn khác.
Những người phục vụ trong khách sạn cũng sẽ được tuyển chọn kỹ càng, phải có khuôn mặt đoan chính, nói năng hào phóng, còn phải có trình độ trung học phổ thông trở lên, lý lịch trong sạch.
“Đồng chí, xin hỏi cô tìm ai?” Người phục vụ lễ phép hỏi.
“Tôi có hẹn với ngài Andreư ở phòng 306, tôi tên Đường Niệm Niệm, tới từ nhà máy hàng mỹ nghệ Mỹ Lệ.”
Đường Niệm Niệm lấy ra thư giới thiệu của nhà máy hàng mỹ nghệ Mỹ Lệ, đưa sang.
Người phục vụ nhìn rồi gọi điện thoại tới phòng 306, sau khi nhận được đáp án khẳng định từ Andrew, cô ấy mỉm cười nói: “Đồng chí Đường, ngài Andrew mời cô lên đó.”
“Cảm ơn!”
Đường Niệm Niệm cười rồi xách túi vào thang máy.
Vừa ra khỏi thang máy đã nhìn thấy một người đàn ông ngoại quốc bụng bự khoảng bốn mươi tuổi, có râu quai nón, hơi lùn và hơi béo, toàn thân tràn ngập cảm giác vui vẻ.
Andrew nhìn thấy Đường Niệm Niệm ra khỏi thang máy thì sửng sốt, sau đó đưa tay, cười nói: “Quý cô Đường Niệm Niệm xinh đẹp, xin chào!”
“Xin chào, ông Andrew!”
Đường Niệm Niệm thoải mái bắt tay với ông ấy.
Andrew dẫn cô vào trong phòng, bên trong còn có một người đàn ông khác, cũng trạc tuổi ông ấy, nhưng cao gầy, đeo mắt kính, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, trông như giảng viên đại học.
“Anh ta là bạn của tôi—Carl, lần đầu tiên tới Hoa Hạ.”
Andre giới thiệu bạn mình, Đường Niệm Niệm bắt tay với ông ấy.
Cô đặt túi lên bàn, lấy ra mẫu mới nhất, lúc đầu vẻ mặt của Carl vẫn không thay đổi, nhưng khi Đường Niệm Niệm lấy ra từng món hàng mẫu, vẻ mặt của ông ấy dần trở nên kinh ngạc, cả người cũng dần nghiêng về phía trước.
Carl không thể ngồi yên.
“Chiếc kẹp tóc này là do các cô tự mình sản xuất sao?”
Carl đi tới cạnh bàn, cầm lấy một chiếc kẹp tóc lấp la lấp lánh, dựa vào kinh nghiệm điều hành trung tâm mua sắm nhiều năm của ông ấy, chiếc kẹp tóc này chắc chắn đi trước xu hướng hiện nay, cho dù ở Paris cũng không có chiếc kẹp tóc đẹp tới vậy.
Không ngờ một chuyến đi tới Hoa Hạ này lại có bất ngờ lớn như vậy.
“Đúng vậy, mấy thứ này đều do chúng tôi sản xuất!”
Giọng điệu Đường Niệm Niệm chắc nịch, lấy hết hàng mẫu trong túi ra, phân loại từng cái, Carl nhìn không chớp mắt, ánh mắt dần trở nên cuồng nhiệt.
Ngày hôm qua sau khi ông ấy tham quan nhà máy hàng mỹ nghệ phương Đông, đã rất thất vọng về chuyến đi tới Hoa Hạ lần này, vốn tưởng rằng sẽ về nước tay không chứ.
“Đây là cây quạt sao?”
Andrew cầm lên miếng rơm lúa mì, quạt vài cái, thích không nỡ buông tay.
“Nó vừa là quạt, vừa là đồ thủ công, cái này được làm bằng rơm lúa mì, thiên nhiên bảo vệ môi trường, không hề sử dụng bất kỳ hóa chất nào, thêu hoa bên trên được các tú nương xinh đẹp thuê nên, tất cả đều thuần thủ công, mỗi cây quạt phải tốn một ngày một đêm để hoàn thành.”
Đường Niệm Niệm vừa mở miệng ra đã lừa gạt người nước ngoài không hề có gánh nặng tâm lý nào.
Cái gì mà tú nương xinh đẹp, cái gì mà một ngày một đêm, đều là giả.
Tú nương đều là những bà cụ như bà của cô, mỗi cây quạt bà cô chỉ cần một tiếng là đã làm xong, nếu bà cụ không buôn chuyện thì còn làm nhanh hơn thế nữa.
Nhưng Đường Niệm Niệm biết, thứ người nước ngoài quan tâm nhất chính là thuần thủ công, tự nhiên bảo vệ môi trường, còn phải đậm chất Hoa Hạ.
Quả nhiên, Carl và Andrew đều nhìn cây quạt với kiểu như đang nhìn mối tình đầu, cây quạt tinh xảo xinh đẹp này còn vô cùng có tính thiết thực, lại được làm từ vật liệu tự nhiên thuần thủ công, sau khi đem về nước nhất định có thể bán chạy.
“Đây là ngọc trai sao?”
Carl cầm lên một tháp ngọc, vô cùng thích.
“Đúng vậy, đây là ngọc trai thiên nhiên nước ngọt được các thiếu nữ mười sáu xinh đẹp bện lại từng viên một, một chiếc tháp như thế cần phải mất hơn mười ngày, vô cùng tốn thời gian và tốn sức, hơn nữa làm kiểu thủ công này rất hại mắt, chỉ có các cô gái trẻ tuổi mới làm được.”
Đường Niệm Niệm phóng đại một số chuyện, dù sao người nước ngoài cũng không hiểu.
Ánh mắt của Carl lại cuồng nhiệt hơn, hàng ngọc trai thủ công do đích thân các cô gái Hoa Hạ xinh đẹp làm nên, bản thân nó chính là điểm bán hàng!
“Cái này là chạm khắc từ vỏ sò, đây được đan từ tre trúc.”
Đường Niệm Niệm giới thiệu những món đồ khác, Carl và Andrew cảm thấy hứng thú với món được đan từ trúc, nhưng bọn họ không biết trúc là gì.
“Biết gấu trúc không?” Đường Niệm Niệm hỏi.
“Biết, là những đứa nhóc vô cùng đáng yêu.”
Carl và Andrew đều lộ ra nụ cười hiền từ, bọn họ vô cùng thích gấu trúc, rất muốn tự tay vuốt v e chúng.