“Nếu Thẩm Kiêu là súc sinh, ông là cái gì? Lão súc sinh? Chưa từng thấy người nào muốn làm súc sinh như ông, đúng là chuyện lạ trên đời!”
Đường Niệm Niệm rất nóng giận, Thẩm Chí Viễn này vốn không xứng làm cha, ngay cả người cũng không phải, vốn dĩ cô còn nghĩ nể mặt Thẩm Kiêu, hạ thủ lưu tình với Thẩm Chí Viễn.
Bây giờ không cần nữa.
Phải bứng gốc hết.
Sắc mặt Thẩm Chí Viễn đỏ lên, thở hổn hển, gân xanh giật giật trên trán, giống như sẽ ngủm bất cứ lúc nào.
Chị Trương nhìn trộm trong nhà bếp không ngừng niệm phật: “A Di Đà Phật, Bồ Tát phù hộ tuyệt đối đừng xảy ra chuyện!”
Bà ấy không phải xót thương Thẩm Chí Viễn, mà là sợ Thẩm Kiêu và Đường Niệm Niệm gặp phiền toái.
Thẩm Chí Viễn có súc sinh cỡ nào cũng là cha ruột của Thẩm Kiêu.
Con trai khiến cha tức chết, mặc kệ ở thời nào cũng là đại nghịch bất đạo, Thẩm Kiêu sẽ bị người đời chỉ trỏ.
Chị Trương có ấn tượng rất tốt với Thẩm Kiêu, bởi vì nhà họ Thẩm chỉ có Thẩm Kiêu không vênh mặt hất hàm sai khiến bà ấy, những người khác đều chỉ tay năm ngón, không hề tôn trọng bà ấy.
Cho dù Thẩm Kiêu trông khó gần, nhưng vô cùng khách sáo với bà ấy, chưa từng sai bà ấy làm việc, có đôi lúc bà ấy muốn giặt đồ cho Thẩm Kiêu, đều bị anh từ chối, chị Trương cảm thấy Thẩm Kiêu là một đứa trẻ tốt, tốt hơn ba anh em Thẩm Ưng Thẩm Bằng Thẩm Li nhiều.
Bà ấy cũng không hiểu đường về não của Thẩm Chí Viễn, con trai ruột không thương, cứ phải thương con trai người khác, đầu óc chắc chắn có bệnh nặng!
Chị Trương càng vui mừng thay Thẩm Kiêu, đứa trẻ này quá khổ, bây giờ cuối cùng cũng tìm được một cô gái tốt thương anh, không chỉ xinh đẹp, còn rất lợi hại, trông cái miệng oang oang đó, sắp chọc hồ ly tinh già kia tức hộc máu rồi.
Thật hả hê!
Đường Niệm Niệm còn chưa nói xong đâu, cô chỉ Phó Bạch Lan lạnh giọng nói: “Lão xà tinh này nói nếu Thẩm Kiêu không qua lại với Chu Tư Khiết thì sẽ hủy bài vị của mẹ Thẩm Kiêu, cho nên tôi và Thẩm Kiêu mới vội vã quay về thủ đô, bảo vệ bài vị của mẹ chồng tương lai tôi, hết cách, ai bảo mẹ chồng tương lai tôi mệnh xấu, từ nhỏ phải cầu sinh trong tay mẹ kế, có mẹ kế ắt có cha dượng, nhưng rồi lại gả cho một tên đàn ông còn vô đạo đức hơn Trần Thế Mỹ, sinh con còn khó sinh mà mất, chưa từng sống một ngày hạnh phúc nào, nhưng mẹ chồng tương lai của tôi còn không biết, đứa con trai bà ấy liều chết sinh ra, từ nhỏ bị lão xà tinh ngược đãi, còn cố ý vứt bỏ trong núi, suýt chút bị sói ăn.”
“Đó là do tôi bị bệnh phát sốt, lúc nhỏ Tiểu Kiêu nghịch ngợm, chạy lung tung khắp nơi, cho nên tôi mới không trông được.”
Phó Bạch Lan vội vã biện bạch, còn ấm ức nhìn Thẩm Chí Viễn.
Nhưng lần này Thẩm Chí Viễn không nhìn bà ta, ánh mắt thương cảm, ông ta đang hoài niệm Phó Thanh Lan quá cố.
Tuy ông ta không yêu Phó Thanh Lan, nhưng dù sao cũng là người phụ nữ sinh con cho ông ta, còn mất mạng.
Hơn nữa Phó Thanh Lan dịu dàng phóng khoáng, thấu tình đạt lý, bản thân bà ấy rất có mị lực, Thẩm Chí Viễn cũng có chút rung động, nhưng chỉ là rung động, không thể so được với sự yêu thích ông ta dành cho Phó Bạch Lan.
Nhưng cái chết của Phó Thanh Lan chung quy vẫn để lại một vết cứa trong tim Thẩm Chí Viễn, không phải không có cảm giác.
Phó Bạch Lan ra sức vặn khăn tay, mu bàn tay nổi lên gân xanh, bà ta cúi đầu xuống, che đi nỗi hận trong mắt.
Tiện nhân chết tiệt, chết rồi còn muốn tranh với bà ta!
“Bài vị của em gái tôi vẫn luôn thờ phụng đủ đầy, tôi và Thanh Lan chị em tình thâm, sao lại hủy bài vị của em ấy được, cô gái, cô ăn nói lung tung cũng phải có chút căn cứ, đừng ngậm máu phun người!”
Phó Bạch Lan tỏ ra đáng thương, mắt ngấn lệ, ngữ khí vô cùng chân thành.
“Chị em tình thâm đ ến mức câu dẫn chồng em gái, chị em tình thâm này của bà không ai chịu nổi!”
Đường Niệm Niệm cười lạnh, thật vô liêm sỉ!
Cô nói với Thẩm Chí Viễn: “Thẩm Bằng ở trước mặt tôi và Thẩm Kiêu, chính miệng anh ta nói sẽ hủy bài vị của mẹ Thẩm Kiêu, một đứa con rơi như anh ta dám ngang ngược như vậy, không phải là ỷ có ông chống lưng cho anh ta sao? Hừ, coi con trai người khác thành bảo bối, coi con trai mình như cỏ rác, nửa đêm nằm mơ, ông không sợ bị mẹ chồng tôi tìm tới tính sổ?”
Sắc mặt Thẩm Chí Viễn hơi thay đổi, ánh mắt tránh né.
Phó Bạch Lan cũng như vậy, hai người chột dạ trong khoảnh khắc.
Đường Niệm Niệm nổi tâm tư, lẽ nào Thẩm Bằng là con ruột của Thẩm Chí Viễn?
Hoặc, Thẩm Li cũng vậy?
Nếu không cho dù Thẩm Chí Viễn có yêu ai yêu cả đường đi lối về, cũng không thể nào tận tâm tận lực với con cái của người khác như thế được?
“Tôi nghĩ đi nghĩ lại, chỉ có một lý do có thể giải thích, Thẩm Bằng và Thẩm Li đều là con ruột của hai người, hai người đã qua lại trước khi kết hôn rồi, phi, dơ dáy!”
Đường Niệm Niệm cố ý nói rất to, còn dùng sức phỉ nhổ.
Thẩm Chí Viễn biến sắc, giơ tay muốn dạy dỗ Đường Niệm Niệm, Thẩm Kiêu nhanh hơn ông ta, đẩy một cái, Thẩm Chí Viễn không đứng vững, ngã một cú ê mông.
Còn có một tiếng rắc cực giòn, trật eo rồi.
Thẩm Chí Viễn chống eo, bò mấy lần cũng không bò dậy được, vô cùng chật vật, Phó Bạch Lan khom người đỡ, quay lưng về phía Đường Niệm Niệm.
Đường Niệm Niệm không khỏi ngứa chân, giơ chân lên, đá vào mông con xà tinh già này.
“A!”
Phó Bạch Lan kêu lên, ngã lên người Thẩm Chí Viễn.
Thẩm Chí Viễn đã bò dậy được một nửa, vô thức đỡ lấy Phó Bạch Lan, hai người lăn một vòng, lại rắc một tiếng, eo của Thẩm Chí Viễn tan hoang.
Chị Trương sau cửa sợ tới bịt chặt miệng, mắt sáng hơn cả mặt trời, cô gái này thật hổ báo!
“Đi lấy bài vị của mẹ anh!” Đường Niệm Niệm nói.
Thẩm Kiêu vào sân sau, rất nhanh tìm được bài vị của mẹ, ôm ra.
Đường Niệm Niệm kéo anh đi ra, Thẩm Chí Viễn muốn ngăn lại, nhưng ông ta không bò dậy nổi, chỉ tức giận quát: “Súc sinh, bỏ bài vị của mẹ mày xuống!”
Đường Niệm Niệm đi tới cổng dừng lại, mở cửa ra, la to: “Thẩm Kiêu, chúng ta mang bài vị của mẹ đi, không thể chịu mùi bẩn thỉu này, chẳng trách ngày nào mẹ cũng ở trong mơ của anh khóc than, có lẽ là bị người ta ngày ngày dùng nước bẩn hắt vào, trời ạ, còn có thiên lý hay không, chẳng trách trong kịch hát chỉ nghe người mới cười, không nghe người cũ khóc, lòng dạ của cha anh và mẹ kế anh quá thâm độc, chúng ta đón mẹ đi, không chịu đựng sự tàn ác này nữa!”