“Thẩm Kiêu là người yêu của tôi, anh ấy nghe lời tôi!”
Đường Niệm Niệm hừ lạnh một tiếng, đặt bốn túi đồ lên bàn đá, bày ra ngay ngắn, nói: “Quà gặp mặt, đừng có nói chúng tôi không biết lễ nghĩa, tuy tôi là con gái nông thôn nhưng cũng biết lễ nghĩa, càng biết kết hôn thì phải giữ quy tắc, không thể trêu hoa ghẹo nguyệt bên ngoài, còn biết sinh con thì phải chịu trách nhiệm nuôi dưỡng, không giống có một số người đàn ông thua cả súc sinh, cưới vợ kế làm cha dượng, còn dung túng vợ kế ngược đãi con trai ruột, loại đàn ông này nếu ở nông thôn chúng tôi, chắc chắn bị người đời chỉ trỏ, phỉ nhổ, chết chìm trong nước bọt, nếu trước giải phóng, còn phải đốt đèn trời, trói người đàn ông này và người mẹ kế hồ ly tinh thả trôi sông!”
Chị Trương trong nhà bếp không nấu cơm nữa, trốn phía sau cửa xem náo nhiệt, hả dạ.
“Chửi hay lắm, chửi đỉnh lắm!”
Chị Trương kích động muốn chết, Đường Niệm Niệm đã nói ra lời trong lòng bà ấy, nhưng bà ấy chỉ dám chửi trong bụng, không có gan chửi ra.
Thẩm Chí Viễn và Phó Bạch Lan sắp tức xỉu, sau khi họ ở bên nhau, tuy sau lưng có đàm tiếu, nhưng không ai dám nói trước mặt họ, con nhỏ nông thôn này gan to bằng trời, lại dám sỉ nhục họ ngay trước mặt!
Nào có lý này!
“Nghịch tử, nếu mày còn muốn ở nhà họ Thẩm thì đuổi con đàn bà này đi!”
Thẩm Chí Viễn chỉ Đường Niệm Niệm tức giận mắng, ông ta tin Thẩm Kiêu biết nặng nhẹ, rời khỏi nhà họ Thẩm, nghịch tử này khó lòng tiến bước trong bộ đội.
Cho tới bây giờ, Thẩm Chí Viễn đều rất tự tin, cho rằng mọi thành tích Thẩm Kiêu có được đều tới từ tài nguyên của người cha là ông ta.
Thẩm Kiêu vốn không thèm quan tâm tới ông ta, ngay cả một ánh mắt cũng không bố thí cho ông ta.
“Sao lại kích động như vậy, chọc trúng ống thở của các người rồi? Làm chuyện xấu chột dạ rồi? Đừng kêu nữa, Thẩm Kiêu không nghe lời ông đâu, anh ấy chỉ nghe tôi thôi!”
Đường Niệm Niệm vắt chân, còn rung rung, cực kỳ ngang tàng.
Hôm nay tới, cô không định hòa thuận ở chung, chính là tới đại sát tứ phương, trút giận thay Thẩm Kiêu!
“Thằng khốn Thẩm Kiêu mày, có bản lĩnh thì nhắm vào tao, ông đây chơi với mày!”
Thẩm Ưng xông ra, gương mặt cực kỳ hung ác, anh ta nhỏ hơn Thẩm Kiêu một tuổi, nhưng từ nhỏ không hòa thuận, cùng Thẩm Bằng bắt nạt Thẩm Kiêu.
Thẩm Ưng xông tới, xắn tay áo lên muốn đánh nhau, khi nhìn thấy Đường Niệm Niệm xinh đẹp, không khỏi ngẩn ra, trong mắt nổi lên dâm loạn, người phụ nữ này đẹp hơn tất cả những người phụ nữ anh ta từng chơi đùa trước đây, hời cho tên tạp chủng Thẩm Kiêu này rồi.
Nhưng anh ta không chê, đợi sau khi anh ta quật ngã Thẩm Kiêu, người phụ nữ này tự nhiên sẽ lựa chọn người ưu tú hơn là anh ta.
Thẩm Ưng tự tin giống như Thẩm Chí Viễn, anh ta chắc chắn phải có được Đường Niệm Niệm.
Chỉ là, anh ta vừa mới vung nắm đấm, Thẩm Kiêu nhẹ nhàng tung một cước, đá anh ta bay xa bảy tám mét.
“Bốp!”
Tiếng va đập nặng nề vang lên, Thẩm Ưng đập lên bức tường, chững lại một giây, nhanh chóng rơi xuống, lại bốp một tiếng, ngất xỉu.
“Tiểu Ưng!”
Phó Bạch Lan lòng đau như cắt, nước mắt lưng tròng nhìn Thẩm Chí Viễn, ấm ức nghẹn ngào: “Những năm nay tôi tự hỏi hết lòng hết dạ với Tiểu Kiêu, chịu ấm ức cầu toàn mười mấy năm, nhưng vẫn không đổi lại được sự cảm kích của Tiểu Kiêu, nó không nhận tôi làm mẹ cũng không sao, Tiểu Ưng là em trai ruột của nó, sao nó có thể nhẫn tâm như vậy!”
Thẩm Chí Viễn vốn đã rất phẫn nộ, bị bạch liên hoa này châm dầu vào lửa, ánh mắt nhìn Thẩm Kiêu còn hung tợn hơn nhìn kẻ thù, hận không thể gi ết chết tên nghịch tử này ngay bây giờ.
“Ọe…”
Đường Niệm Niệm nôn khan vài tiếng mới to tiếng nói: “Chịu ấm ức cầu toàn lại ném Thẩm Kiêu vào rừng cho sói ăn, chịu ấm ức cầu toàn câu dẫn em rể, chịu ấm ức cầu toàn ngược đãi Thẩm Kiêu, ây da, thật ấm ức!”
Bầu không khí vốn rất căng thẳng, bị tiếng nôn của Đường Niệm Niệm phá tan, nước mắt Phó Bạch Lan vừa chảy xuống còn đang treo trên gò má, chưa kịp chảy xuống cằm, mặt của bà ta lập tức cứng lại.
Tiếp tục khóc không được, không khóc cũng không được.
Để che đậy sự lúng túng, Phó Bạch Lan rút khăn tay ra, giả vờ lau nước mắt, thi thoảng phát ra tiếng nấc nghẹn ngào, vai còn khe khẽ run lên, biểu hiện cực kỳ ấm ức đau lòng.
“Tôi…tôi biết tôi tội đáng muôn chết, Tiểu Kiêu lưu lạc trên núi đều là lỗi của tôi, hôm đó tôi không nên bị bệnh phát sốt, càng không nên sốt tới mơ màng, không trông chừng Tiểu Kiêu, đều là lỗi của tôi, tôi có lỗi với em gái, có lỗi với Tiểu Kiêu, hôm Tiểu Kiêu mất tích, tôi nên đi chết mới phải!”
Phó Bạch Lan trình diễn một màn xướng ca tuyệt đỉnh, khiến Thẩm Chí Viễn lòng đau như cắt, hận không thể gi ết chết Thẩm Kiêu ngay bây giờ, xả giận thay Phó Bạch Lan.
Tuy Đường Niệm Niệm từng gặp không ít bạch liên hoa, nhưng loại cao cấp như Phó Bạch Lan, cô thật sự chưa gặp được mấy người.
Chẳng trách bạch liên hoa này có thể khiến Thẩm Chí Viễn xoay mòng mòng, thủ đoạn thật lợi hại!
“Súc sinh, quỳ xuống dập đầu đền tội với mẹ mày!”
Thẩm Chí Viễn tức giận trừng Thẩm Kiêu và Đường Niệm Niệm, nếu ánh mắt có thể ăn thịt người, chắc chắn ông ta đã nuốt sống hai người mấy trăm lần rồi.
“Mẹ tôi qua đời lâu rồi!”
Thẩm Kiêu trào phúng nhìn Thẩm Chí Viễn, cậu từng nói với anh, lúc đầu mẹ anh không muốn gả cho Thẩm Chí Viễn, là ông ngoại ép.
Sau khi mẹ chết, ông ngoại mới tỉnh ngộ, nhìn thấu bộ mặt thật của gia đình Phó Bạch Lan, lén lút đưa chìa khóa kho báu của nhà họ Phó cho cậu.
Thẩm Chí Viễn càng tức giận, nghịch tử lại dám ngó lơ lời ông ta, nào có lý này!
“Súc sinh, trong mắt mày có còn có…”
Thẩm Chí Viễn giơ tay lên, muốn dạy dỗ nghịch tử, nhưng bị Đường Niệm Niệm cắt ngang.