Xuyên Sách Thành Pháo Hôi, Chống Lại Mệnh Xui Xẻo

Chương 308




Gạo nếp kết hợp với mùi thơm của thịt và mùi thanh dịu của lá dong, mặn tươi vừa vặn, thịt vào miệng là tan, không hề ngấy chút nào, ngon cực.

Đường Niệm Niệm cho Thẩm Kiêu trước, rồi lấy một cái cho Cửu Cân, cô cũng bóc một cái ăn.

“Ngon thật!”

Cửu Cân vội vã cắn một miếng, bỏng miệng, cô bé phồng má thổi phù phù, vừa ăn vừa thổi, ăn liên tiếp hai cái, còn muốn ăn cái thứ ba, bị Đường Niệm Niệm ngăn lại.

“Ngày mai ăn nữa, đi ngủ thôi!”

Gạo nếp dễ gây khó tiêu, trẻ con không thể ăn quá nhiều.

“Vâng!”

Đường Cửu Cân lưu luyến nhìn bánh ú, không dám trái lời chị hai, ngoan ngoãn đi tắm.

Cô bé tắm xong, còn đặc biệt chạy tới, giơ một bàn tay, nghiêm túc hỏi: “Chị hai, ngày mai em có thể ăn năm cái không?”

“Được!”

Đường Niệm Niệm đáp, ban ngày cô bé này hoạt động nhiều, ăn năm cái cũng không sao.

“Em đi ngủ đây!”

Cửu Cân vui vẻ cực, tung tăng đi về phòng.

Đường Niệm Niệm nhếch môi, niềm vui của Cửu Cân đơn giản nhất thuần túy nhất, chỉ cần có đồ ăn ngon, cô bé sẽ vui.

Thẩm Kiêu ăn một hơi bốn cánh bánh ú thịt, hai cái bánh ú ngọt rồi xách làn đến nhà đại đội trưởng ngủ.

Trong làn có mười cái bánh ú thịt, năm cái bánh ú ngọt, năm cái bánh ú đậu, vẫn còn nóng, biếu cho nhà đại đội trưởng.

“Chỗ Chu Hồng Xương không sao, em đã bỏ đồ vào trong nước trà của ông ta, có lẽ ngày mai sẽ xảy ra chuyện.”

Đường Niệm Niệm tiễn anh tới cổng, không che giấu chuyện mình làm.

“Ngày mai chắc chắn xảy ra chuyện.”

Thẩm Kiêu chắc chắn, cho dù dược tính không phát tác, ngày mai anh cũng sẽ khiến ông già Chu phát tác.

Đường Niệm Niệm hiểu ý của anh, không nhịn được cười, kiễng chân lên, ôm chầm lấy anh: “Đi ngủ thôi!”

“Hôn một cái.”

Thẩm Kiêu không muốn cứ đi như vậy, ôm chặt người trong lòng, hôn một cái.

Hai người thắm thiết quấn quýt, không nỡ chia lìa, ánh trăng cũng ngại ngùng trốn đi.

Qua mấy phút, hai người mới tách ra, Thẩm Kiêu thỏa mãn đi.

Đường Niệm Niệm cũng về phòng ngủ.

Chu Hồng Xương của Chư Thành lại không thái bình như vậy, sau khi rời khỏi bệnh viện, ông ta quay về khách sạn, cảm thấy vô cùng mệt mỏi, luôn choáng váng hoa mắt, tức ngực, ông ta tưởng là do quá lao lực, mấy hôm nay đi đường vất vả, lo lắng tình hình của hai đứa cháu, vất vả ngày đêm, cuối cùng bây giờ cũng yên ổn.

Tuy đều là tin tức không tốt, nhưng cuối cùng cũng có thể thôi thấp thỏm, thần kinh của Chu Hồng Xương cũng thả lỏng, lộ ra vẻ mệt mỏi, cấp dưới khuyên ông ta lên giường nghỉ ngơi, ông ta làm theo.

Chỉ là giấc ngủ này, từ trưa ngủ tới tối, tới khi ăn cơm tối cũng không dậy.

Mới đầu cấp dưới còn tưởng Chu Hồng Xương quá mệt nên mới ngủ sâu như vậy, cố tình không đi quấy rầy ông ta, nhưng trời đã tối rồi, Chu Hồng Xương vẫn chưa dậy, họ mới ý thức được đã xảy ra chuyện.

Quả nhiên, Chu Hồng Xương trên giường sắc mặt xám xịt, có hơi xanh xao, chìm vào trong hôn mê.

Cấp dưới đưa ông ta tới bệnh viện, còn gọi các bác sĩ tốt nhất ở Chư Thành ngay trong đêm, tiến hành hội chẩn chuyên gia.

Tối hôm nay, bệnh viện Nhân Dân Chư Thành đèn đuốc sáng trưng, viện trưởng và mấy chuyên gia đều không chợp mắt, còn có mấy lãnh đạo quan trọng của Chư Thành cũng đều chạy tới, nhưng cho tới khi trời sáng, Chu Hồng Xương cũng chưa tỉnh.

“Rốt cuộc là chuyện gì? Các người nhất định phải nghĩ cách, giúp lão lãnh đạo tỉnh lại.”

Người đứng đầu Chư Thành tức giận, nếu lão lãnh đạo xảy ra chuyện ở Chư Thành, ông ta giải thích với phía trên thế nào?

“Lãnh đạo, chúng tôi năng lực yếu kém, trực tiếp đưa lão lãnh đạo tới thủ đô thì hơn, đề phòng chậm trễ thời gian chạy chữa.” Viện trưởng lấy dũng khí kiến nghị.

Ông ta vốn không muốn nhận vụ củ khoai lang bỏng tay này, trị khỏi thì không công, trị không khỏi thì ghế viện trưởng cũng không ngồi vững nữa, vẫn nên đá củ khoai lang bỏng tay này cho thủ đô thì hơn.

Mấy chuyên gia cũng vô cùng tán đồng, họ càng không muốn nhận.

Chu Hồng Xương trông giống như trúng độc, loại chuyện phiền phức này họ không muốn dính tới, làm không tốt dễ mất mạng.

Người đứng đầu Chư Thành còn đang do dự, viện trưởng nháy mắt với ông ta, hai người ra một góc nói chuyện.

“Lão lãnh đạo giống như trúng độc, ngài nghĩ xem, người dám hạ độc lão lãnh đạo là người chúng ta chọc nổi sao?” Viện trưởng thành tâm thành ý nói.

Sắc mặt người đứng đầu biến đổi, thấp giọng hỏi: “Ông chắc chắn?”

“Chắc bảy tám phần.”

Thực ra viện trưởng chỉ nắm chắc năm phần, nhưng ông ta thật sự không muốn quản chuyện này, dứt khoát nói nghiêm trọng hơn một chút.

Sắc mặt của người đứng đầu vô cùng khó coi, ông ta còn nghĩ sâu xa hơn viện trưởng, rất có thể là tranh chấp phe phái, Chư Thành xa thủ đô như thế, ông ta không cần phải dây vào.

Thế là ông ta kiến nghị đưa Chu Hồng Xương tới thủ đô, nhưng ông ta nói giống như hoàn toàn là vì nghĩ cho lão lãnh đạo.

“Trình độ chữa trị của Chư Thành có hạn, chỉ sợ sẽ ảnh hưởng tới sức khỏe của lão lãnh đạo, lão lãnh đạo là trụ cột vững vàng, không thể xảy ra chút vấn đề gì, tôi thật sự mong người nằm trên giường là tôi, bị bệnh thay lão lãnh đạo…”

Người đứng đầu nước mắt lưng tròng, chân tình thật ý, nói đến mức khiến mấy cấp dưới cảm động, cảm thấy ông ta trung thành, là một đồng chí tốt.

Họ cũng lo lắng ở Chư Thành sẽ ảnh hưởng bệnh tình của Chu Hồng Xương, liền đồng ý về thủ đô, còn đặc biệt nhờ quân khu cử trực thăng, trực tiếp bay về thủ đô.

Như vậy, Chu Hồng Xương hôn mê bị cưỡng chế đưa về thủ đô.

Cục trưởng Quan nghe được tin tốt này, vui vẻ hút ba điếu thuốc, gọi Ngụy Chương Trình tới, cười híp mắt nói: “Lãnh đạo Chu về thủ đô rồi, chỗ Đường Niệm Niệm tạm thời gác lại, cậu đi điều tra vụ án khác đi.”

“Sao lại đột nhiên quay về?”

Ngụy Chương Trình cảm thấy kỳ lạ, hôm qua Chu Hồng Xương còn muốn ăn luôn Đường Niệm Niệm, mới qua một đêm, thế mà lại buông tay rồi?

“Lãnh đạo Chu bị bệnh, hôn mê bất tỉnh, về thủ đô chữa bệnh rồi.”

Cục trưởng Quan thở dài, biểu cảm bi thương nói: “Lãnh đạo Chu ngày kiếm bạc tỷ, lao lực quá độ, ông ấy quá mệt rồi.”

“Đúng vậy, lãnh đạo Chu đúng là một tấm gương cho chúng ta học hỏi!”

Ngụy Chương Trình cũng bi thương phụ họa một câu, hai người trao đổi ánh mắt, lại sến sẩm rùng mình.

“Mấy vụ án tích trữ đó, mau chóng điều tra đi!”

Cục trưởng Quan xua tay, bảo anh ta mau chóng đi làm việc.

Sau khi về văn phòng của mình, Ngụy Chương Trình liền cưỡi xe ra ngoài, nói là đi tra án, thực ra là gọi điện thoại.