Xuyên Sách Thành Pháo Hôi, Chống Lại Mệnh Xui Xẻo

Chương 250




Dựa theo lời khai của người phục vụ, Đường Niệm Niệm và Thẩm Kiêu hoàn toàn không có thời gian chạy tới chỗ Hà Chí Thắng để gây án.

Ngụy Chương Trình quay về báo cáo với cục trưởng.

“Thời gian Hà Chí Thắng tử vong vào khoảng mười một giờ ba mươi đêm qua, lúc còn sống bị tra tấn ít nhất ba tiếng đồng hồ, nói cách khác, hung thủ đã có mặt ở đó lúc tám giờ ba mươi, nhưng ngay vào lúc tám giờ mười lăm, người phục vụ nói Đường Niệm Niệm và Thẩm Kiêu vừa mới quay về nhà khách, bọn họ không có khả năng phân thân chạy tới gây án.”

“Không phải Thẩm Kiêu lái xe sao, nếu như lái xe, có thể rút ngắn thời gian.” Cục trưởng đưa ra nghi vấn.

“Người phục vụ nói, xe của Thẩm Kiêu vẫn luôn đậu trước cửa, mãi cho tới khi Đường Niệm Niệm đau bụng mới lái xe tới bệnh viện.” Ngụy Chương Trình trả lời đúng sự thật.

Thật ra anh ta cũng thấy kỳ quái, dựa theo những mốc thời gian đó, hai người họ thật sự không có thời gian gây án.

Nhưng anh ta vô cùng chắc chắn, người gây án tuyệt đối là Đường Niệm Niệm và Thẩm Kiêu.

Chẳng lẽ bọn họ có cánh, bay tới đó sao?

Cho dù Ngụy Chương Trình có nghĩ nát óc, cũng không thể nghĩ ra Đường Niệm Niệm có xe trong không gian, chạy từ nhà khách tới nơi ở của Hà Chí Thắng còn chưa tới mười phút.

Cục trưởng lại hỏi thêm một số tình tiết, xác nhận Đường Niệm Niệm và Thẩm Kiêu thật sự không có mặt, mặt ông ta nhăn nhúm lại.

Vụ án này quá kỳ lạ!

“Lãnh đạo, tôi đi viết báo cáo kết án đây!”

Ngụy Chương Trình lớn tiếng nói.

“Cút đi!”

Cục trưởng tức giận xua tay, Ngụy Chương Trình xoay người rời đi, trở về viết báo cáo.

Còn về nguyên nhân cái chết, là do bị chó dữ cắn chết.

Chu Tư Nhân đi đâu, ông ta cũng không biết, một người lớn sống sờ sờ có hai cái chân, ông ta không thể kiểm soát được.

Hơn nữa nhà họ Chu cũng không nhờ ông ấy giữ người, không phải việc của ông ta.

Hà Chí Thắng và Tề Quốc Hoa chết, ngày hôm sau đã lan rộng khắp mọi nơi, nhà nhà người người đều đang bàn tán.

“Lúc Hà Chí Thắng chết, tôi đã nói hai con chó đó sớm muộn cũng sẽ gây tội, không phải đã thành sự thật rồi sao!”

“Nếu để tôi nhận xét thì, cắn hay lắm, cắn giỏi lắm, cắn tới mức phải kêu lên!”

“Suỵt, nói nhỏ chút!”

“Sợ cái rắm, người cũng chết rồi!”

Hầu hết người dân đều vui mừng khi nghe tin Hà Chí Thắng đã chết, thậm chí còn có người muốn đốt pháo ăn mừng.

Còn về Tề Quốc Hoa, mọi người không biết anh ta,nhưng bọn họ biết, Tề Quốc Hoa chết trong ô nhục.

“Một người khác hình như là tình nhân của Hà Chí Thắng, em gái của em họ tôi có người quen làm trong công an, tôi đã hỏi thăm rõ ràng, chậc chậc chậc... Hai người họ rất biết chơi đấy!”

“Mau nói đi, cách thức thế nào?”

“Đừng nóng vội, từ từ nghe tôi nói...”

Người có người thân làm công an, mặt mày hớn hở nói, thật ra ông ta cũng không biết rõ lắm, nhưng không ảnh hưởng tới việc anh ta vận dụng trí tưởng tượng của mình, kể lại vụ án đẫm máu vô cùng sinh động và đặc sắc, nói rõ chi tiết, thỏa mãn đời sống tinh thần nghèo nào của người dân.

Tề Quốc Hoa chết nhanh chóng truyền tới Đường Thôn, đại đội trưởng là người biết đầu tiên.

Dù sao nhà họ Tề cũng không còn ai, ngoại trừ Tề Quốc Tú đã kết hôn.

Công an gọi điện tới thôn ủy, đại đội trưởng nhận điện thoại, vừa nghe tin Tề Quốc Hoa chết, phản ứng đầu tiên của đại đội trưởng chính là nhếch miệng cười, ông trời thật sự mở mắt rồi!

“Lãnh đạo, người nhà của Tề Quốc Hoa đều đã chết rồi, chỉ còn một cô con gái lớn được gả ra ngoài thôn, để tôi thông báo chô cô ta đi nhận tro cốt.”

Đại đội trưởng thành thật nói ra tình trạng hiện tại của nhà họ Tề, công an cũng nhớ ra, vụ thảm sát lần trước chính là nhà họ Tề.

Mặc dù công an đã quen với các vụ án, nhưng cũng sốc trước bi kịch của nhà họ Tề.

Chỉ trong vòng một tháng ngắn ngủi, cả gia đình đều chết, chẳng lẽ xúc phạm tới lệnh trời?

Đại đội trưởng gọi điện thoại đến thôn của Tề Quốc Tú, kêu đại đội trưởng bên kia báo cho Tề Quốc Tú vào thành phố nhận tro cốt của em trai, chuyện còn lại ông ấy mặc kệ.

Ông ấy còn phải báo tin tốt cho bác hai gái nữa!

Bà cụ Đường đứng ở trên phân xưởng, chắp tay sau lưng, nét mặt vô cùng nghiêm túc, đôi mắt còn sắc bén hơn cả mắt chim ưng, bà ấy nhìn chằm chằm vào công nhân kỹ thuật đang làm việc với ba mươi máy dệt vớ, không ai dám hó hé gì dưới mí mắt của bà ấy.

Đại đội trưởng kêu bà ấy ra, trong phân xưởng ngập tràn âm thanh máy móc, rất ồn ào, có nói chuyện cũng không nghe rõ.

“Chết rồi? Chết thế nào?”

Giọng nói của bà cụ Đường cao lên, mặt mũi ngập tràn hưng phấn.

“Có nói là do bị chó cắn chết, trên người cũng không còn miếng thịt nào hoàn hảo.”

Thật ra đại đội trưởng có hơi nghi ngờ, chó gì mà hung ác thế?

Còn hung ác hơn cả con chó vàng do con bé Niệm nuôi nữa?

“Ông trời mở mắt rồi, cắn hay lắm, cắn chết tên khốn kiếp đó!”

Bà cụ Đường vỗ vào đùi một cái chách, bà ấy không che giấu chút vui vẻ nào, gần đây biểu hiện của ông trời thật không tệ, sau này bà ấy sẽ không mắng ông trời mắt mù nữa.

Bà cụ Đường không ngừng vui vẻ, cười toe toét hớn hở trở về phân xưởng, còn chia sẻ tin tốt với mọi người.

“Bị chó cắn chết rồi, tim gan phèo phổi gì cũng bị moi ra ăn sạch, hà… ông trời cũng chịu mở mắt thật rồi!”

Bà cụ Đường tự động thêm chút chi tiết nhỏ, người trong phân xưởng đều giật mình, người họ Tề đắc tội với Diêm Vương sao?

Bằng không tại sao cả một nhà đều chết hết rồi?

Còn chết thảm như vậy?

“May là Niệm Niệm hủy hôn với nhà họ Tề, loại gia đình xui xẻo như này, ai ở cùng bọn họ đều gặp phải xui xẻo!” Có người nói.

“Không sai, trước kia Đường Mãn Điền làm hàng xóm với nhà họ Tề, mọi chuyện đều không thuận lợi, làm gì cũng không được, sau khi dọn đi, ai u, mọi chuyện đều thuận lợi, cô nói xem có đúng vậy hay không?”

Người phụ nữ tên Thục Trân, là vợ của Đường Mãn Điền, cũng là công nhân kỹ thuật của nhà máy vớ.

“Sau khi dọn đi là tôi tới nhà máy vớ làm việc, em dâu tôi hai năm nay cũng không mang thai, gần đây thì mang thai, trước kia đều do nhà họ Tề khắc nhà chúng tôi, cả nhà xúi quẩy như vậy, chết hết mới tốt, ông trời đã mở mắt thật rồi!”

Nét mặt của Thục Trân tức giận bất bình, không có chút đồng cảm nào với chuyện cả nhà họ Tề chết hết.