Vụ án này đương nhiên phải điều tra, ít nhất mười ngày nửa tháng, phải làm theo trình tự, tìm hết tất cả chứng cứ ngoại phạm cần thiết, ông ta mới có thể nói với nhà họ Chu.
Vì vậy, Ngụy Chương Trình đành dẫn đồng nghiệp tới nhà máy Hồng Tinh, tìm Đường Niệm Niệm làm theo trình tự.
“Ngồi đi, đừng khẩn trương, đồng chí chỉ cần trả lời đúng sự thật câu hỏi của công an là được, công an nhất định sẽ không tố cáo sai đồng chí tốt!” Xưởng trưởng Vũ nghiêm túc nói.
Hai chân Đường Mãn Ngân đã hơi nhũn ra, ông ấy vừa nhìn thấy người mặc đồng phục là đã khẩn trương, còn mắc tè.
Cũng may có Đường Kiến Quốc đỡ, mới miễn cưỡng chống đỡ được.
Mọi người đều ngồi xuống, Ngụy Chương Trình mới nói:
“Không cần khẩn trương, tôi tới tìm mọi người để tìm hiểu thêm thông tin, mọi người chắc hẳn đã biết là Hà Chí Thắng chết rồi, cả Tề Quốc Hoa.”
“Tên khốn đó đã chết.”
Đường Mãn Ngân vui mừng cất thành tiếng, nhưng rất nhanh sau đó ông ấy lại héo, gục đầu xuống dưới, không dám nói gì nữa, trong lòng lại liên tục cảm tạ trời đất: “Ông trời cuối cùng cũng mở mắt rồi, tiếp tục giữ vững nhé!”
Đường Niệm Niệm chọn cụp mi, vẻ mặt có hơi kinh ngạc.
Thẩm Kiêu mặt không cảm xúc, ngồi thẳng tắp.
Đường Kiến Quốc và Đường Lục Cân lại vô cùng kinh ngạc.
Ngụy Chương Trình quan sát hết biểu cảm của bọn họ.
Xưởng trưởng Vũ cho bọn họ một căn phòng để làm phòng tra khảo tạm thời, Ngụy Chương Trình và đồng nghiệp lần lượt đặt câu hỏi, bắt đầu từ Đường Mãn Ngân.
Đường Mãn Ngân rã rời tay chân bước vào phòng, cũng chỉ đặt mông ngồi một chút, trên trán túa đầy mồ hôi, giọng cũng run rẩy.
“Tôi không biết vì sao Hà Chí Thắng chết, không liên quan đến tôi, tối hôm qua tôi luôn ngủ trong nhà.”
Ngụy Chương Trình hỏi vài câu rồi để người ra ngoài, loại người nhát như chuột này, cho dù có đưa dao cho Đường Mãn Ngân, ông ấy cũng không dám đâm xuống, chắc chắn không phải hung thủ.
Có thể tạo ra hiện trường hung án đẫm máu như vậy, rõ ràng hung thủ vô cùng lạnh lùng và gan góc, còn không phải tay mới.
Đường Mãn Ngân chắc chắn không tham dự vào.
Lại kêu Đường Kiến Quốc và Đường Lục Cân vào, cả xưởng trưởng Vũ, đều bị Ngụy Chương Trình loại trừ.
Sau đó là Đường Niệm Niệm.
“Tối hôm qua tôi thật sự ăn cơm với chủ nhiệm Hà, Tề Quốc Hoa cũng ở đó, anh ta không lên bàn, ở dưới lầu hốt phân chó, có Chu Tư Nhân ngồi cùng, tôi không để ý tới anh ta, tôi và anh ta không hợp nhau, nhìn cũng thấy phiền.”
Những gì Đường Niệm Niệm nói đều là thật, hoàn toàn chính xác.
“Vì sao Hà Chí Thắng lại tìm cô?” Ngụy Chương Trình hỏi.
“Ông ta bắt em gái tôi, tôi tới thương lượng, cũng may chủ nhiệm Hà là người có lý, hiểu lầm nhanh chóng được giải quyết rõ ràng, còn mời tôi ăn cơm, đồ ăn khá ngon, đặc biệt là cua, tôi ăn sáu con, kết quả hại tôi bị tiêu chảy, cũng không phải do con cua, mà sau khi tôi về nhà khách lại ăn thêm mấy bánh quả hồng, ngộ độc thức ăn, hơn nửa đêm phải tới bệnh viện lấy thuốc..”
Đường Niệm Niệm nhớ tới đâu thì nói tới đó, giống như sổ thu chi.
“Tối hôm qua cô tới bệnh viện? Lúc mấy giờ?” Ngụy Chương Trình hỏi.
Đường Niệm Niệm nghiêng đầu, nghiêm túc suy nghĩ một lúc, rồi lắc đầu nói: “Không nhớ, đầu tôi đau muốn chết, không có nhìn giờ, chắc Thẩm Kiêu biết, anh ấy đưa tôi tới bệnh viện.”
Ngụy Chương Trình nhìn cô một cái thật sâu, cô gái nhỏ này không đơn giản, chứng cứ ngoại phạm được tạo ra vô cùng hoàn mỹ.
“Đồng chí công an à, Hà Chí Thắng và Tề Quốc Hoa chết thật sao? Chết như thế nào vậy?”
Đường Niệm Niệm lộ ra vẻ tò mò, hỏi rất nhiều câu hỏi.
“Chi tiết vụ án không tiện tiết lộ, cô ra ngoài trước đi!”
Ngụy Chương Trình bảo cô ra ngoài, còn giả vờ với anh ta nữa, chết như thế nào, ai có thể rành hơn cô nhóc này chứ?
Nếu anh ta đoán không sai, khi Hà Chí Thắng và Tề Quốc Hoa chết, Đường Niệm Niệm và Thẩm Kiêu vẫn luôn ở đó, đợi hai người đó tắt thở mới rời đi.
Cuối cùng là Thẩm Kiêu.
“Lúc mười hai giờ mười lăm phút khuya, Niệm Niệm gõ cửa phòng tôi, nói đau bụng, người phục vụ nhà khách vô cùng nhiệt tình, dẫn chúng tôi tới bệnh viện, tôi trở về nhà khách lúc một giờ hai mươi.”
Thẩm Kiêu nói ra thời gian chính xác.
Ngụy Chương Trình và đồng nghiệp cũng không hỏi anh, vì sao lại nhớ rõ thời gian tới thế.
Bộ quân phục trên người Thẩm Kiêu đã nói lên tất cả.
Ngụy Chương Trình lại hỏi thêm vài câu hỏi, Thẩm Kiêu đều trả lời, còn về Chu Tư Nhân, anh nói: “Tôi không biết anh ta đã đi đâu, tôi và anh ta có mối quan hệ không tốt.”
Sau khi hỏi xong, Ngụy Chương Trình lại tới nhà khách tìm chị gái người phục vụ hỏi chuyên, cả bác sĩ trực ca tối qua.
“Khoảng mười hai giờ, tôi cũng không nhớ rõ, cô bé ở phòng 206 ăn phải đồ hư, bụng đau dữ dội, bạn trai của cô ấy cõng đi bệnh viện, đúng rồi, là do tôi dẫn đi, bạn trai của cô bé đó còn viết thư khen ngợi tôi đấy, mọi người xem đi.”
Chị gái phục vụ vô cùng tự hào lấy ra cuốn sổ ý kiến, lật đến trang do Thẩm Kiêu viết, đưa cho đám người Ngụy Chương Trình xem.
Lại tới bệnh viện.
“Cô bé tối hôm qua? Tôi còn nhớ chứ, khoảng mười hai giờ, tôi đang ngủ thì bị đánh thức, cô bé đó xinh đẹp lắm, được bạn trai đưa tới, bạn trai cô bé là quân nhân, hơi đen, cô bé ăn uống không cẩn thận, sao có thể ăn cua chung với bánh quả hồng chứ, may mắn không xảy ra chuyện gì lớn, vợ chồng son này rất xứng đôi, trai tài gái sắc, nhưng mà cậu nam có hơi đen...”
Bác sĩ hơi lải nhải, nói rất nhiều câu vô nghĩa, nói đông nói tây, nhưng cũng chứng minh Đường Niệm Niệm và Thẩm Kiêu thật sự đã tới bệnh viện vào tối hôm qua.
Hơn nữa chị gái phục vụ trong nhà khách cũng xác minh tối hôm qua Đường Niệm Niệm và Thẩm Kiêu vẫn luôn ở trong nhà khách. Trong lúc đó có ra ngoài đi vệ sinh mấy lần, còn xin cô ấy hai bình nước ấm.