Cha con Tề Quốc Hoa không ai nói gì, toàn thân vô cùng ủ rũ, bọn họ đi rất chậm, sợ bị người khác nhìn thấy rồi hỏi này hỏi nọ, bọn họ không biết nên trả lời như thế nào.
Nhưng cho dù trời đã tối, trước cổng thôn vẫn có không ít người tụ tập trò chuyện, cha con Tề Quốc Hoa kéo xe đẩy vào cũng không thể tránh khỏi.
“Trên xe kéo cái gì vậy?” Có người tò mò hỏi.
“Là lương thực đấy!”
Mọi người đều tưởng là lương thực nên bu lại, muốn biết họ mua lương thực ở đâu.
Kết quả nhìn thấy Tề Quốc Xuân giống như quỷ trên xe đẩy, mọi người sợ tới mức liên tục lùi về sau, còn hoảng loạn hơn cả nhìn thấy quỷ giữa ban ngày.
“Đây là Quốc Xuân sao?”
Cuối cùng cũng có người nhận ra.
Mọi người đều sửng sốt, không tin vào mắt mình, có người to gan tới gần xem, thấy rõ khuôn mặt của Tề Quốc Xuân, mặc dù giống như quỷ nhưng đúng là mặt của Tề Quốc Xuân.
“Má ơi, sao Quốc Xuân lại biến thành như vậy?”
“Quốc Xuân bị bệnh gì thế?”
“Người đàn ông của cô ta đâu? Sao lại mặc kệ cô ta?”
Mọi người liên tục hỏi han, không ai vui sướng khi thấy người khác gặp họa, dù sao dáng vẻ của Tề Quốc Hoa rõ ràng là đã sắp chết, không ai lại bỏ đá xuống giếng với một người đang hấp hối cả.
“Bị bệnh, Quốc Xuân muốn về nhà ở vài ngày.”
Cha Tề ậm ừ giải thích, không dám nói Hà Chí Thắng đã sớm ghét con gái ông ta nên mặc kệ sống chết của cô ta.
Sau khi bọn họ đi, Hà Chỉ Thắng chỉ bảo bọn họ kéo người về nhà, trả lại một trăm đồng, con gái bị tên khốn này tra tấn tới mức người không ra người quỷ không ra quỷ, lại chỉ kiếm được một trăm đồng.
Hiện tại cha Tề vô cùng hối hận, ông ta không nên nghe con trai, nếu như gả Quốc Xuân cho người trên núi, cũng có thể nhận lễ hỏi một trăm đồng, Quốc Xuân cũng có thể sống tốt.
“Mau kéo về nhà đi, làm chút đồ ăn ngon cho Quốc Xuân.”
Các thôn dân đều không đành lòng nhìn, bộ dáng hiện tại của Tề Quốc Xuân rất giống như người nghiện thuốc phiện trước khi giải phóng, ai thấy cũng khiếp sợ.
Đợi người nhà họ Tề đi xa, mọi người mới bàn tán.
“Mọi người thấy không, trên tay Tề Quốc Xuân đều là vết thương, vừa rồi tôi mới nhìn thấy, cô ta không phải bị đàn ông đánh đó chứ?”
“Tôi cũng nhìn thấy, trên mặt trên cổ cũng có vết thương, cơ thể Tề Quốc Xuân đang rất tốt, mới gả đi chưa được một tháng, sao lại bị bệnh rồi? Cô ta vậy là do bị đàn ông đánh tới tàn!”
“Mọi người không biết đâu, tôi nghe người thân trong huyện thành nói, chủ nhiệm Hà kia hoàn toàn không phải là người, đã hại rất nhiều người phụ nữ, Tề Quốc Xuân cũng không đi lấy chồng, mà là bị Tề Quốc Xuân đưa sang nịnh bợ chủ nhiệm Hà, muốn đổi công việc!”
“Má ơi, vậy mà Tề Quốc Hoa cũng làm được? Quốc Xuân chính là em gái ruột của nó đấy!”
“Hừ, loại người như nó có gì mà không làm được!”
“Tề Quốc Hoa bây giờ là mất em gái, mà cũng không có việc luôn!”
“Khổ thân Tề Quốc Xuân, còn không bằng gả cho Đường Lão Lục!”
...
Các thôn dân đều rất đồng cảm với Tề Quốc Xuân, có cha mẹ và người anh trai độc ác như vậy, số khổ mà!
Nhà họ Tề lúc này tràn ngập đau thương, nhìn con gái thảm không nỡ nhìn, mẹ Tề khóc tới mức chết đi sống lại, còn oán trách con trai.
“Đáng lẽ không nên nghe lời con, con biết trước Hà Chí Thắng không còn bằng súc sinh, mà sao vẫn đưa Quốc Xuân qua đó chứ? Bây giờ cũng không có được công việc, Quốc Xuân biến thành như vậy, con vừa lòng chưa?”
Mẹ Tề thật sự hối hận, trái tim vô cùng lạnh lẽo.
Con trai vì một công việc có lẽ sẽ có, mà có thể đưa em gái ruột cho tên súc sinh Hà Chí Thắng kia tra tấn, nếu sau này có lợi ích nào khác, như muốn mạng của người mẹ là bà ta, có phải con trai cũng sẽ tàn nhẫn như vậy không?
Mẹ Tề càng nghĩ càng thấy lạnh lẽo, thậm chí có chút sợ hãi, con trai và chồng, không thể dựa vào ai được, sau này bà ta phải làm sao bây giờ?
Sắc mặt Tề Quốc Hoa âm trầm, không nói một tiếng nào.
Anh ta cũng suy nghĩ tới những gì Hà Chí Thắng nói.
"Muốn công việc cũng được thôi, đưa người phụ nữ này cho tôi chơi đi. Tôi biết cậu và cô ta là người cùng thôn, hơn nữa còn là vợ chưa cưới cũ của cậu. Chỉ cần cậu đưa cô ta ra, cậu có thể tùy ý lựa chọn công việc ở trong Chư Thành. Tôi nói lời giữ lời!"
Trên ảnh chụp Hà Chí Thắng đưa cho anh ta xem đúng thật là hình ảnh của Đường Niệm Niệm với đôi mắt long lanh sáng ngời.
Hơn nữa còn nói muốn lấy Đường Niệm Niệm để đổi lấy việc làm.
Anh ta nói chuyện với tên khốn này là vì hy vọng gã nể tình đứa em gái lanh lợi của anh ta mà cho anh ta một công việc.
Nhưng tên khốn này lại nói...
"Cũng vì đứa em gái của cậu tuổi còn nhỏ nên ông đây mới nhận cô ta vào, nếu không với mặt hàng như cô ta, nếu như không phải cậu chủ động đưa tới cửa, ông đây cũng chẳng thèm liếc mắt lấy một cái!"
Sắc mặt Hà Chí Thắng âm trầm khó chịu, khiến Tề Quốc Hoa kinh tởm đến mức buồn nôn. Anh ta muốn giết chết tên súc sinh này, nhưng anh ta không dám.
Anh ta cũng không có bản lĩnh giết chết Hà Chí Thắng!
Tề Quốc Hoa trở về phòng, anh ta lấy ảnh chụp từ trong ví tiền ra, là tấm ảnh Hà Chí Thắng đưa cho anh ta nhìn.
Tay anh ta nắm chặt tấm ảnh, ánh mắt ngày càng điên cuồng. Người không vì mình, trời tru đất diệt!
Anh ta nhất định phải trở thành công nhân chính thức, phải trở nên xuất chúng!
Từ sau khi Tề Quốc Xuân trở về, cô ta vẫn luôn không lộ mặt, chỉ nằm trong phòng tĩnh dưỡng. Có người trong thôn tới cửa thăm hỏi, nhưng đều bị bộ dáng như quỷ của Tề Quốc Xuân dọa chạy mất.
"Cũng không còn sống được bao nhiêu ngày nữa, đúng là đáng thương mà!"
Tất cả mọi người đều nói như vậy, vô cùng đồng tình với Tề Quốc Xuân.
Ngày thứ ba Tề Quốc Xuân về nhà, cô ta nhờ người chuyển lời đến Đường Niệm Niệm.
"Quốc Xuân muốn gặp cô!"
"Không gặp, xui xẻo!"
Đường Niệm Niệm quyết đoán cự tuyệt, đã sắp chết rồi mà còn muốn gặp cô, phiền thật!
"Đi đi đi, chuyện xui xẻo này của nhà họ Tề cũng đừng có mang tới nhà của tôi. Cậu không chê xui nhưng bà đây thì chê nhé!"
Bà cụ Đường bước ra, gương mặt đen thui, tay cầm chổi đuổi người.
Người cũng sắp chết rồi mà còn không an phận, muốn gặp cháu gái bà, khẳng định không phải là chuyện tốt lành gì!