Mọi người trong thôn đều vây lại tờ thông báo để đọc, ai biết chữ sẽ đọc to lên.
“Đồng chí Trương Ngân Tú trong lúc làm việc đã lén giấu ba đôi vớ, với ý đồ muốn mang về nhà sử dụng, bản thân cô ta cũng đã thừa nhận, sau khi bàn bạc đã quyết định sa thải đồng chí Trương Ngân Tú, do đó dán thông báo!”
Có người lớn tiếng đọc lên.
Các thôn dân đều bùng nổ, bàn tán sôi nổi.
“Trương Ngân Tú là người nào? Trong thôn có người tên như vậy sao?”
“Chính là vợ của Đường Thạch Lâm đấy!”
“Thì ra là vợ của Thạch Lâm, vừa mới tới nhà máy vớ làm được mấy ngày, cô ta đã ra vẻ rồi, có kêu cô ta cũng không thèm để ý tới, bây giờ thì hay rồi, cái rắm cũng không còn!”
“Trương Ngân Tú này bị sa thải rồi, có phải sẽ có vị trí trống đúng không?”
Có người phát hiện ra điểm mù, lập tức hỏi.
Không khí đột nhiên trở nên yên tĩnh, mọi người nhìn nhau rồi ngay tức khắc giải tán, ai về nhà nấy.
Nếu có vị trí trống, chắc chắn sẽ cần người lấp vào, bọn họ phải bắt được cơ hội này.
Trương Ngân Tú khóc sướt mướt rời khỏi nhà máy vớ, nhà máy cũng không bạc đãi bà ta, trả toàn bộ tiền lương trong mười ngày, tổng cộng mười một đồng hai hào sáu, không thiếu một xu.
Người trong Đường Thôn đều kích động, mới có mười ngày đã nhiều tiền như vậy, nếu làm tròn một tháng, không phải sẽ là ba mươi mấy đồng sao?
Má ơi!
Phát tài rồi!
Người trong Đường Thôn đều vô cùng khinh thường Trương Ngân Tú, kiến thức hạn hẹp, nhặt hạt mè ném cả quả dưa hấu.
Nửa đêm, mẹ chồng Trương Ngân Tú cầm theo một rổ trứng gà tới tìm đại đội trưởng cầu xin, nhưng đại đội trưởng lại không nhận, chỉ nói đợi nhà máy xây dựng thêm, mới có thể cho Trương Ngân Tú thêm một cơ hội, nếu còn tái phạm thêm lần nữa, vĩnh viễn không tuyển vào.
Mẹ chồng Trương Ngân Tú thất vọng quay về, hung hăng mắng con dâu một trận, khó khăn lắm mới có được cái chén vàng, con đàn bà ngu dốt này lại ném đi, may mắn vẫn còn một cơ hội nữa, sau này đi làm, bà ấy phải đích thân theo dõi, một sợi chỉ cũng không được mang về nhà.
Sự kiện sa thải đã ảnh hưởng rất lớn tới Đường Thôn, các công nhân trong nhà máy vớ cũng làm việc nghiêm túc hơn, thậm chí lúc tan làm còn chủ động tới trước mặt bà cụ Đường, để bà ấy kiểm tra.
Bọn họ không ngốc, công việc một tháng kiếm được ba bốn mươi đồng, ở huyện thành cũng chưa có công việc tốt như vậy, cần gì phải vì mấy đồng tiền vớ mà ném đi cái chén vàng?
Công việc của Trương Ngân Tú cuối cùng bị một cô con dâu khác họ trong thôn thay thế.
Người nhà họ khác này tính tình thành thật, danh tiếng khá tốt trong thôn, cô con dâu làm việc lanh lẹ, còn không thích nói chuyện, Đường Niệm Niệm thích nhất kiểu công nhân chăm chỉ như vậy.
Rất nhanh sau đó đã tới giữa tháng năm, trong khoảng thời gian này, Đường Niệm Niệm đã làm được hai đợt công việc cho Hồng Tinh và Tiền Tiến, hơn nữa việc huấn luyện đám người Đường Kiến Quốc cũng diễn ra rất suôn sẻ.
Nhà họ Tề im hơi lặng tiếng trong thôn, không có động tĩnh gì, Đường Niệm Niệm vẫn không ngừng theo dõi, cô còn phải tới nông trường.
Liễu Tịnh Lan thay đổi tới mức khiến cô khiếp sợ.
Một Liễu Tịnh Lan đã từng rụt rè đoan trang, bây giờ trên người lại có thêm vẻ trải đời, da trắng lên rất nhiều, cô ta cũng không làm việc, ngày nào cũng nghỉ ngơi trong lều.
Đường Niệm Niệm hỏi thăm, Liễu Tịnh Lan hiện tại đang là tình nhân riêng của Chu Bái Bì, được Chu Bái Bì chăm sóc, cuộc sống của cô ta còn thoải mái hơn lúc ở điểm thanh niên trí thức, hơn nữa Hà Quốc Khánh cũng thường xuyên tới tìm cô ta.
Chậc!
Không hổ là người phụ nữ nuôi dưỡng hậu cung, thủ đoạn không hề tầm thường.
Đường Niệm Niệm không muốn nhìn thấy Liễu Tịnh Lan sống tốt, cô muốn hủy đi hậu cung của người phụ nữ này.
Cô quan sát nông trường một lúc, thì thấy được Hà Quốc Khánh lén lút xuất hiện, đẩy cửa phòng Liễu Tịnh Lan ra, chen vào.
Mọi người trong điểm nông trường đều đang làm việc, không ai biết họ đang làm gì, ngay cả Chu Bái Bì cũng không biết.
Đường Niệm Niệm chạy tới nông trường, tìm thấy Chu Bái Bì và Đường Ngũ Cân đang làm việc, đưa từng tờ giấy cho họ, nội dung bên trong đều giống nhau.
“Liễu Tịnh Lan và Hà Quốc Khánh đang làm loạn!”
Đường Ngũ Cân và Chu Bái Bì thay đổi sắc mặt, hùng hổ chạy tới lều, Đường Niệm Niệm lập tức đuổi theo, náo nhiệt như vậy không xem thì phí.
“Con khốn không biết xấu hổ, ông đây còn chưa đủ tốt với mày hả? Còn dám lén ông đây tìm trai trẻ!”
“Hà Quốc Khánh, anh có xứng với em không hả?”
Chu Bái Bì và Đường Ngũ Cân la lên, còn có tiếng đánh chửi, cùng tiếng xin tha, xen lẫn vào nhau, vô cùng dễ nghe.
Đường Niệm Niệm nhếch khóe miệng, móc hạt dưa trong túi ra cắn.
Cắn xong một nắm hạt dưa, Đường Niệm Niệm phủi tay, vội rời đi.
Mấy ngày sau lại tới xem tiếp, tối nay có thể ăn thêm một chén cơm rồi.
Trở lại Đường Thôn, Bách Tuế chạy tới báo cáo: “Gâu... Người què vào thành!”
Đường Niệm Niệm nhíu mày, gần đây Tề Quốc Hoa không có động tĩnh gì, cô cũng quên mất tên này.
Cả Tề Quốc Xuân trong thành, chắc hẳn chỉ còn một hơi tàn thôi nhỉ?
Ráng chiều, cha con Tề Quốc Hoa kéo một chiếc xe đẩy bằng tay quay về, trên xe chính là Tề Quốc Xuân không còn như con người, đắp trên người một chiếc thảm mỏng, chỉ lộ ra khuôn mặt, gầy như bộ xương khô.
Đôi mắt u ám chết lặng của Tề Quốc Xuân có lại chút ánh sáng, cuối cùng cô ta cũng rời khỏi nơi ăn thịt người đó.
Bầu không khí bên ngoài thật ngọt ngào.
Nhưng cô ta đã sắp chết!