Xuyên Sách Thành Pháo Hôi, Chống Lại Mệnh Xui Xẻo

Chương 171




Tại nhà họ Chu ở kinh đô.

Ông cụ Chu vừa về đến nhà đã mở một cuộc họp gia đình với sự tham dự của tất cả đàn ông trong ba thế hệ gia đình.

Chu Tư Nhân cũng có mặt.

Anh ta là anh em họ với Chu Tư Lượng, quan hệ của cả hai khá là thân thiết, lúc bé anh ta rất bám Chu Tư Lượng, lúc nào cũng đi theo sau anh trai, thế nên khi biết tin anh họ bị tai nạn, Chu Tư Nhân luôn cảm thấy khó chịu và căm ghét Thẩm Kiêu đến tận xương tủy.

"Tư Lượng không được phép rời quân đội, nhà họ Chu nhất định phải có người kế vị!"

Giọng điệu của ông cụ Chu rất kiên quyết, trong số các cháu, chỉ có Chu Tư Lượng là người có tài nhất, Tư Nhân kém hơn một chút, nhưng tham vọng của ông ta không chỉ dừng ở quân đội thôi đâu.

Đến tuổi này rồi, ông ta cũng không còn sức để bồi dưỡng một đứa cháu khác, cách tốt nhất bây giờ chính là chữa khỏi cho Tư Lượng.

"Cha, con đã hỏi bệnh viện rồi, hy vọng... rất mong manh.” Con trai trưởng nhà họ Chu thận trọng phát biểu.

Ông ta là cha ruột của Chu Tư Lượng và hiện cũng đang phục vụ trong quân đội, nhưng năng lực của ông ta tầm thường nên chỉ được giữ một vị trí ít quan trọng hơn.

Là con cả trong nhà, ông ta cũng hy vọng con trai mình sẽ khỏe lại, nhưng ông ta đã hỏi tất cả các bác sĩ giỏi nhất chốn Thủ Đô, câu trả lời nhận được đều thống nhất khẳng định khả năng thằng bé có thể phục hồi là rất nhỏ.

Thế nên ông ta cảm thấy cách tốt nhất chính là đào tạo một người thừa kế mới, không thể lãng phí thời gian cho Tư Lượng nữa.

"Cha, để Tư Nhân đi lính đi!"

Trái ngược với người anh cả, con trai thứ hai của nhà họ Chu lại có tâm trạng vô cùng phấn khởi. Ông ta cũng đang làm trong quân đội, lại có năng lực hơn anh cả của mình, nhưng ông cha già chỉ thiên vị chi cả khiến ông ta ghen ghét đã lâu.

Tư Lượng giờ đã thành đứa bỏ đi, đương nhiên ông ta cũng đau lòng cho đứa cháu này, nhưng mọi chuyện phải nghĩ đến đại cục chứ, con trai của ông ta, thằng bé Tư Nhân cũng đâu có tệ!

"Con không muốn.”

Chu Tư Nhân rất phản cảm với việc đi lính, anh ta là một con chim khao khát tự do, anh ta không thích sống một cuộc sống gò bó như vậy.

Một khi gia nhập quân đội, anh ta sẽ bị kiểm soát trên tất cả các phương diện, đó là chuyện mà anh ta không thể chấp nhận.

"Chỗ người lớn nói chuyện ai cho con chen vào?"

Người con trai thứ hai trừng mắt đe dọa, thầm mắng con trai mình là thằng ngu, cơ hội tốt bày ra ngay trước mắt mà không biết nắm lấy.

Chỉ cần nịnh được ông cụ, trở thành người kế thừa nhà họ Chu thì cả chi thứ hai nhà bọn họ có thể ưỡn mặt làm người rồi, còn cần gì phải sợ ai nữa.

Mặt Chu Tư Nhân nghệch ra, không dám phát ra bất cứ tiếng động nào nữa.

Ông cụ nhìn hai đứa con trai của mình đang tranh đấu không ngừng, mặc dù trên mặt không có biểu hiện gì lạ nhưng trong lòng đã nổi cơn thịnh nộ từ lâu! Hai thằng ranh không làm nên trò trống gì này!

"Tạm thời cha sẽ không để Tư Nhân vào quân đội, nó có nhiệm vụ khác. Ngày kia nó phải đến đội sản xuất ở Đường Thôn, Chư Thành, tỉnh Chiết Giang để hỗ trợ xây dựng, cháu về thu dọn đồ đạc đi.”

"Cha, sao đột nhiên cha lại để Tư Nhân về quê? Từ bé đến giờ nó có phải động tay động chân làm gì đâu, nó về quê chắc gì đã ăn no?" Người con trai thứ hai vô cùng sửng sốt, tin tức này đến quá đột ngột.

"Tất cả ra ngoài, cha sẽ nói chuyện riêng với Tư Nhân!"

Ông cụ lạnh mặt ra lệnh cho hai đứa con trai đi ra ngoài, chỉ để lại hai ông cháu trong phòng đọc sách.

"Anh có biết tại sao anh được yêu cầu về nông thôn không?"

"Con không biết, chắc hẳn ông nội phải có lý do gì đó.”

Chu Tư Nhân lắc đầu, nhưng sao nghe đến tên địa danh này anh ta lại thấy quen tai vậy.

"Có một loại bí dược có thể chữa khỏi tình hình của anh họ con, bí dược này rất có khả năng đang giấu ở Đường Thôn.” Ông cụ nói.

"Ông nội, ông định để cháu tìm thuốc? Nhưng cháu phải tìm ở đâu, phải hỏi ai?"

Ông cụ nhà họ Chu lấy ra một tấm ảnh từ trong ngăn kéo, trên bức ảnh có một cô gái xinh đẹp, đó là Đường Niệm Niệm.

Đó là bức ảnh cô cô dùng khi đi phỏng vấn xin việc.

"Có một lời đồn rằng, nhà họ Đường ở Thượng Hải có một loại thuốc bí mật có khả năng khiến người chết sống lại, cho dù người đó có bao nhiêu vết thương cũng có thể hồi phục như trước.” Ông cụ Chu nhẹ nhàng nói.

"Ông nội, mấy cái câu chuyện truyền miệng như vậy mà ông cũng tin ạ? Cháu chắc chắn là tin đồn thôi, trên đời này không có loại thuốc giúp con người ta khởi tử hồi sinh đâu.”

Chu Tư Nhân không biết nên khóc hay cười, anh ta thầm nghĩ chẳng lẽ ông nội già cả lú lẫn rồi.

"Không, chắc chắn là có thứ đó!"

Ông cụ nở một nụ cười thần bí, bởi vì ông ta đã tận mắt chứng kiến.

"Ông từng có qua lại với nhà họ Đường, ông nhớ hồi đó, con trai trưởng nhà họ sinh ra đã ốm yếu, đi khám biết bao bác sĩ cũng chỉ nhận được một bản án tử hình, nhưng khi cậu nhóc đó vừa được một trăm ngày lại đột nhiên khỏe mạnh như một đứa trẻ bình thường, nhà họ nói với bên ngoài là do mình đã tìm được một bác sĩ phương Tây, nhưng sự thật là do họ đã sử dụng bài thuốc bí mật của tổ tiên.”

Ông cụ nhà họ Chu vẫn luôn có ý tìm hiểu về bài thuốc bí mật của nhà họ Đường, người khác không tin, nhưng ông ta tin.

Ông đã tận mắt nhìn thấy con trai cả của nhà họ Đường, đứa bé đó gầy trơ cả xương, chỉ còn hấp hối chờ lên trời, với tình trạng đó thì không một bác sĩ phương Tây nào có thể cứu chữa, chỉ có bài thuốc bí mật trong truyền thuyết thôi.

"Ông nội, nhà họ Đường bây giờ đang ở đâu?" Chu Tư Nhân liếc nhìn bức ảnh trong tay ông lão mà trong lòng ngứa ngáy.

Anh ta rất muốn được cầm lên ngắm nó cho kĩ.

"Người nhà họ đã rời quê cha đất tổ hết rồi, nhưng vẫn còn cô gái trẻ ở lại, chính là cô bé này. Cháu đến Đường Thôn thì nhớ phải tiếp cận con bé đó, lấy được lòng tin của nó rồi hỏi về kho báu của nhà họ Đường, nơi có cất bài thuốc bí mật rõ chưa.”

Ông cụ Chu đưa bức ảnh cho cháu trai, mặc dù là ảnh đen trắng, nhưng đôi mắt Đường Niệm Niệm sáng ngời, long lanh như ánh mặt trời, đẹp đến mức khiến người ta không thể rời mắt.

Chu Tư Nhân nhìn mà không rời mắt, là con cháu của nhà họ Chu nên xung quanh anh ta không thiếu những cô gái xinh đẹp mỹ miều, nhưng tất cả đều không thể bằng cô gái trong bức ảnh này được, chỉ là một bức ảnh đã đẹp như vậy, người thật lại chẳng phải tiên nữ thì là gì?

"Nếu cháu thích con bé đó thì kết hôn cũng được, nhưng nó phải dùng vật báu của nhà họ Đường làm của hồi môn.”

Giọng điệu của ông lão nhà họ Chu không giấu nổi sự khinh thường, một đứa con gái nhà nông mà thôi, nếu không vì có được vật báu của nhà nó thì lão ta không bao giờ đồng ý cho cháu trai lấy thứ mạt hạng đó.

Nhưng vì sức khỏe của Tư Lượng, lão ta chỉ có thể để Tư Nhân chịu thiệt thôi.

"Ông nội, cô ấy có biết nơi cất giấu vật báu không?" Chu Tư Nhân hưng phấn hỏi.

Hiện tại suy nghĩ của anh ta đã đổi một trăm tám mươi độ, anh ta không thể chờ thêm nữa rồi, anh ta muốn đến vùng nông thôn tên Đường Thôn kia và gặp cô gái xinh đẹp này càng sớm càng tốt.

"Ông đoán là không, toàn bộ nhà họ Đường đã xuất ngoại từ mười bảy năm trước, khi đó chắc con bé mới được sinh ra và được gia đình gửi lại nhà họ hàng cũ nuôi nấng, nhưng chắc nhà họ phải để lại manh mối gì đó. Hơn nữa, Đường Thôn là đất tổ của bọn họ, chắc chắn vật báu sẽ được giữ gìn ở nơi đó.”