Mọi người cứ tôi một câu, anh một lời, hoàn toàn không cho Liễu Tịnh Lan cơ hội giải thích, cô ta cũng có tật giật mình, không dám cãi chen vào.
Liễu Tịnh Lan thật tình cũng không cảm thấy quá lo lắng, hiện tại gia đình cô ta đã là tầng lớp lao động rồi, cho dù có người lên tận thủ đô điều tra cũng chẳng tìm được gì đâu, cô ta ngay thẳng đường hoàng, không sợ Đường Niệm Niệm bôi nhọ!
Nhưng mà Đường Niệm Niệm lại không biết Công ty Xương Nguyên là chuyện gì thế, không phải cô trùng sinh à?
Cơ mà như vậy thì tại sao Đường Niệm Niệm của hiện tại lại có tính cách khác hoàn toàn với kiếp trước?
Liễu Tịnh Lan càng nghĩ càng đau đầu, và còn cả đám dân làng có xì xà xì xồ bên tai nữa, tự dưng máu nóng xông lên não khiến cô ta mất kiểm soát hét toáng lên: "Đường Niệm Niệm, đừng có mà bôi nhọ tao, tao sẽ không để mày được như ý đâu!"
Mắng xong, cô ta lập tức tỉnh táo lại, lúc bấy giờ mới cảm thấy hối hận.
Lẽ ra cô nên bình tĩnh hơn mới phải!
"Cô bị điên à!"
Đường Niệm Niệm trợn tròn mắt, đẩy cô ta ra.
Liễu Tịnh Lan lùi lại vài bước, cuối cùng mất đà nên lăn luôn xuống dốc cỏ, hôm qua trời mưa, cỏ ướt làm cả người cô ta ướt sũng nước, tay và mặt cũng bị những lá cỏ sắc cứa qua chi chít bao nhiêu là vết máu.
"Đường Niệm Niệm, mày là cái thứ chó dại cứ thấy người là cắn!"
Liễu Tịnh Lan vừa bực, vừa đau, cô ta chật vật bò trên cỏ, cứ đứng lên lại ngã xuống vài lần, cuối cùng mới bò ra được, tình cảnh phải nói là vô cùng xấu hổ.
"Bách Tuế!"
Đường Niệm Niệm lạnh lùng huýt sáo một cái, một cái bóng màu vàng từ góc lao vụt ra, trước khi mọi người kịp phát hiện thì Liễu Tịnh Lan đã bị Bách Tuế đẩy lăn ra bãi cỏ.
Hàm răng sắc bén của Bách Tuế để hờ trên cái cổ trắng nõn thon thon của Liễu Tịnh Lan, chỉ cần nó cắn sâu xuống một chút thì đảm bảo cô ta sẽ đứt cổ ngay.
"Đây mới là cắn người đúng nghĩa!"
Đường Niệm Niệm bước tới trước mặt Liễu Tịnh Lan, giơ chân giẫm lên mặt cô ta rồi nghiền xuống từng chút một.
"Thả tôi ra, Đường Niệm Niệm, cô điên à?"
Liễu Tịnh Lan hét lên, cô ta không dám nhúc nhích vì sợ Bách Tuế sẽ nhào lên cắn đứt cổ mình, nhưng cũng không chấp nhận nỗi việc bản thân bị Đường Niệm Niệm giẫm đạp như thế, đối phương còn đạp mạnh xuống mặt cô ta nữa chứ, tất cả chỉ khiến Liễu Tịnh Lan cảm thấy nhục nhã cùng cực.
Từ khi cô ta sống lại đến giờ, chuyện gì cũng hết sức suôn sẻ, chỉ đến khi gặp mặt con khốn này mới chật vật như vậy.
"Đội trưởng...”
Liễu Tịnh Lan muốn gọi đội trưởng tới giúp, nhưng Đường Niệm Niệm không cho cô ta cơ hội đó, cô dồn thêm chút lực vào chân rồi đạp ghì mạnh cằm cô ta xuống.
"Đám đàn bà nhà cô đều có chung cái tính đi3m chó đó à? Dương Hồng Linh, hai người đúng là chị em tốt đấy nhỉ!"
Đường Niệm Niệm đổi sang đạp nốt bên mặt còn lại của cô ta, xưa giờ cô thích trật tự đối xứng, thế nên không thể bên trọng bên khinh được.
Không một thôn dân nào tiến lên ngăn cản, ai thân, ai lạ, bọn họ hiểu. Bình thường Liễu Tịnh Lan kiêu ngạo muốn chết, gặp mọi người trong làng mà cái mặt cứ khó đăm đăm ấy, thế nên bọn họ cũng chẳng thèm quan tâm xem người phụ nữ này sống hay chết, bọn họ còn đang bận hóng chuyện đấy.
Nhưng phải nói thật thì chuyện này cũng khiến mọi người sợ Đường Niệm Niệm hơn, tất cả đều thầm hiểu trong lòng, sau này không thể làm gì khiến cô nhóc này phật lòng.
Đường Niệm Niệm làm nhục Liễu Tịnh Lan triệt để, cô dùng gót giày khiến mặt đối phương gần như biến dạng, hai bên má mỗi bên có một dấu giấy, xét ra thì cũng đẹp đấy, chỉ là trông hơi bẩn chút.
"Biến!"
Đường Niệm Niệm rụt chân lại, Liễu Tịnh Lan chật vật đứng dậy, ánh mắt căm hận.
Cô ta sẽ không quên sự sỉ nhục hôm nay, sau này nhất định sẽ trả lại cho Đường Niệm Niệm gấp bội!
Đại đội trưởng xuất hiện thật đúng lúc, ông hét lớn: "Không định làm việc nữa à? Hay nghĩ đứng chơi cũng có công điểm? Định tối về bốc đất ăn thay cơm hay sao?"
Dân làng vội vã giải tán, lại quay về với công việc đào măng đầy khí thế.
"Đội trưởng, Đường Niệm Niệm bắt nạt tôi, đẩy tôi xuống dốc cỏ, còn giẫm lên mặt tôi nữa!"
Liễu Tịnh Lan khóc lóc tố cáo, nước mắt đọng trên lông mi rồi lăn dài xuống hai gò má, trông cũng đáng thương đấy chứ.
Nhưng tiếc là nước mắt có đẹp đến đâu cũng bị dấu vết trên mặt cô ta hủy diệt sạch trơn, đại đội trưởng nhìn cô ta mà suýt không kìm được tiếng cười.
Ông nén cười đến nỗi các cơ mặt cứng đờ, nghiêm nghị hỏi: "Đường Niệm Niệm, cô ấy nói có thật không?"
"Cô ta nói dối đấy ạ, cô ta tự mình ngã xuống dốc, không hiểu sao lại lăn đến ngay dưới chân cháu, còn suýt làm cháu ngã cùng, ấy thế mà cháu chưa hỏi tội thì cô ta đã mách lẻo trước rồi, cô ta cũng xấu xa như Dương Hồng Linh thôi!"
Đường Niệm Niệm thẳng thừng phủ nhận, thậm chí còn đảo lộn câu chuyện, quay lại đâm Liễu Tịnh Lan một nhát.
Liễu Tịnh Lan tức run người, cô ta chỉ vào những người trong thôn rồi nói: "Mọi người đều chứng kiến mà, vừa nãy Đường Niệm Niệm đẩy tôi, còn giẫm lên mặt tôi nữa!"
"Tôi không nhìn thấy, tôi đang tập trung đào măng nên không nhìn thấy gì cả!"
"Công việc đang gấp lắm đây này, kiếm tiền mới là việc hệ trọng, tôi không thấy gì cả!"
"Ơ kìa, con bé Niệm đẩy cô thanh niên trí thức kia á. Tôi không biết gì hết nhé!"
Dân làng đồng loạt lắc đầu, tỏ vẻ họ không nhìn thấy gì cả.
Liễu Tịnh Lan mặt cắt không còn một giọt máu, cô ta chưa bao giờ thấy làng nào lại có cái tính vô liêm sỉ như vậy, cả cái làng này đúng là lũ cá mè một lứa, cả đám đều là tay sai của Đường Niệm Niệm.
"Cô Liễu này, lần trước tôi đã dặn cô phải làm đúng với trách nhiệm và bổn phận của mình, chăm chỉ làm việc, đừng có suốt ngày gây rắc rối như thế rồi mà, chả lẽ lời tôi nói đều thành đàn gảy tai trâu, cô nghe mà không hiểu à?"
Khuôn mặt Đại đội trưởng sầm lại, lập tức khiển trách cô ta công khai trước mặt tất cả dân làng, thực sự là không nể nang Liễu Tịnh Lan chút nào.
"Tôi sẽ chú ý hành vi của bản thân, đội trưởng, vừa nãy tôi ngã bị thương, xin phép được về nghỉ ngơi sớm!"
Liễu Tịnh Lan nghiến răng nghiến lợi nói từng chữ một.
Cô ta nhớ mặt đám người này rồi, sau này cô ta sẽ bắt những người này phải trả giá cho mối thù hôm nay!
Trên mặt đại đội trưởng hiện rõ vẻ khó chịu, ông nói: "Hôm nay không ghi công điểm cho cô, thôi về đi!"
"Cảm ơn đội trưởng!"
Liễu Tịnh Lan cắn môi, không tỏ ra bất mãn hay gì khác, chỉ ngoan ngoãn cúi thấp đầu bước đi.
Liễu Tịnh Lan, mày phải chịu đựng, chỉ cần kết hôn với Chu Tư Nhân là mày có thể ngẩng mặt làm người rồi!
Cô ta tính chút nữa sẽ lên thị trấn rồi gọi về nhà, nếu mọi chuyện suôn sẻ thì cô ta có thể trở về thủ đô trong vài ngày tới.
Liễu Tịnh Lan tự an ủi bản thân mấy bận, tâm trạng cũng thoải mái hơn nhiều, cô ta vẫn tự tin có thể tóm được Chu Tư Nhân. Sau khi sống lại, cô ta đã tạo ra vài lần “gặp gỡ tình cờ”, nhờ đó mà trở thành bạn với Chu Tư Nhân, sau này kể cả lúc về quê thì hai người vẫn viết thư qua lại khá thường xuyên.
Ban đầu cô ta định tiếp tục viết thư qua lại, để mọi thứ tiến triển từ từ, nhưng bây giờ tình hình cấp bách, cô ta chỉ đành dùng chút thủ đoạn thôi, kiếp này cô ta không cho phép Đường Niệm Niệm thắng mình!