Bách Tuế cúi người, gầm nhẹ một tiếng, hai con chó lớn lập tức thành thật, quỳ rạp dưới đất không dám động đậy.
Đường Niệm Niệm đi tới tầng hai trước, hạ thuốc mê cho Hà Chí Thắng đang ngủ say, nhìn thấy vẻ ngoài của tên này, dù cô có tố chất tâm lý khá mạnh nhưng vẫn bị dọa sợ.
Trên mặt đầy vết sẹo do bị bỏng, mũi chỉ còn lại hai lỗ, mắt miệng đều biến dạng, bộ dạng này có thể hù chết cả quỷ giữa ban ngày.
Bát Ca nói lúc nhỏ Hà Chí Thắng ngã và bếp lò, bị hủy dung, cũng giống như Hà Pháp Thắng, đều không được gia đình yêu thương, sau khi Hà Pháp Thắng có việc làm, đã nhận Hà Chí Thắng về nuôi, chăm sóc rất nhiều.
Đường Niệm Niệm không xuống tay với Hà Chí Thắng, tên này vẫn chưa trực tiếp đắc tội cô, đợi khi nào chọc cô rồi tính.
Hà Pháp Thắng bị đau tỉnh, gã ta muốn kêu cứu, nhưng không phát ra được âm thanh nào, bởi vì không còn đầu lưỡi, trong miệng đều là máu, đau đớn khiến gã ta vô cùng tỉnh táo, thấy rõ bóng đen đứng trước mặt mình trong màn đêm.
“Thích hãm hiếp phụ nữ? Thử mùi vị bị chó hãm hiếp đi!”
Đường Niệm Niệm cười lạnh, lùi về sau vài bước, nhường chỗ cho hai con chó to.
Trong không gian cô có đầy đủ thuốc, dù sao cũng thu vài tiệm thuốc, nhưng không có đồ cho chó uống, cô chỉ có thể đút Viagra, đều là động vật có vú, chắc thuốc vẫn có tác dụng nhỉ?
Sau khi uống thuốc, hai con chó lớn hung phấn lè lưỡi, nước miếng lỏng tỏng, ngửi tới ngửi lui trên người Hà Pháp Thắng.
Mùi máu tươi k1ch thích hai con chó lớn hưng phấn hơn nữa, mặt Hà Pháp Thắng tái mét, run như sậy, trước kia gã ta rất thích bộ dạng người phụ nữ bị gã ta bắt lại, đáng thương run rẩy cầu xin dưới thân gã ta, vô cùng có kh0ái cảm.
Nhưng hiện tại tới lượt gã ta, gãg ta không cảm nổi.
Gã ta sợ hãi!
Trăng treo trên cao, ánh trăng sáng tỏ, chiếu xuống bãi cỏ, một trận hỗn chiến bắt đầu...
Hai con chó hưng phấn phát ra tiếng gầm nhẹ, còn có tiếng cầu xin của Hà Pháp Thắng, nhưng gã ta không có đầu lưỡi, chỉ có thể phát ra âm thanh ưm ưm, cuối cùng gã ta còn không thể phát ra nổi tiếng ưm ưm.
Đường Niệm Niệm lạnh lùng nhìn, sắc mặt bình tĩnh không chút gợn sóng, nhiêu đây mới là gì, lúc mạt thế cô thường xuyên nhìn mọi người đại chiến, hơn nữa còn là đại chiến công khai trước mặt bao người.
Thời mạt thế tôn sùng kẻ mạnh, kẻ yếu hoàn toàn không được coi là con người, cho dù là nam hay nữ, chỉ cần là kẻ yếu, ai ai cũng có thể xâu xé làm nhục.
Ánh trăng trốn vào trong tầng mây rồi lại ló ra, thời gian trôi qua từng giây từng phút... Trời đã sáng.
Trên tầng truyền tới tiếng chuông, bốn giờ sáng.
Trận chiến dừng lại, hai con chó lớn mệt mỏi nằm dưới đất, đầu lưỡi lè dài, khóe miệng vẫn còn dính máu thịt từ trên người Hà Pháp Thắng.
Đường Niệm Niệm đi tới trước mặt Hà Pháp Thắng trông như một thi thể, đứng trên cao nhìn xuống, trên mặt trên người gã ta đều là vết chó cắn, có vài chỗ còn có thể thấy cả xương.
Đặt biệt là phía sau lưng, máu tươi đầm đìa, ngay cả chỗ đó cũng bị moi ra, máu chảy đầm đìa.
Hà Pháp Thắng không ngất đi, gã ta quá đau, từng tấc da tấc thịt trên người, từng đốt xương đều đau nhói, k1ch thích dây thần kinh của gã ta, gã ta chậm rãi mở mắt ra, chân trời dần ló dạng, gã ta có thể mơ hồ thấy được bóng người yểu điệu thon thả, từ đầu tới chân chỉ một màu đen, không thấy rõ mặt.
“Ưm ưm ưm...”
Hà Pháp Thắng giãy giụa, gã ta muốn hỏi người kia là ai, vì sao lại hành hạ gã ta tàn nhẫn như vậy?
Nhưng gã ta không có đầu lưỡi, chỉ có thể phát ra tiếng ưm ưm mơ hồ, hơn nữa mỗi lần kêu lên, khóe miệng lại chảy ra máu loãng, mặt mày gớm ghiếc trông như ác quỷ.
Đường Niệm Niệm nhếch miệng lạnh lùng, lấy ra một lọ thuốc dụ thú, phát minh của thời mạt thế, có thể dụ thú hoang, bao gồm cả chó.
Cô rắc thuốc dụ lên công cụ phạm tội của Hà Pháp Thắng, vừa rắc xong, mắt hai con chó đã phát ra ánh sáng xanh lục, hưng phấn đứng dậy, nhào về phía ông ta.
“Ưm ưm ưm...”
Hà Pháp Thắng phát ra tiếng kêu thảm thiết, hai tay liều mạng ngăn cản, nhưng nắm đấm khó địch lại tám chân, huống chi hai con chó dữ đều đã bị k1ch thích, hiện tại chúng nó chỉ muốn ăn miếng thịt tươi ngon mọng nước đó thôi, ai dám cản chúng nó, đều giết không tha!
“A...”
Hà Pháp Thắng trợn mắt, ánh mắt tuyệt vọng thống khổ, mặc dù không nhìn tới, nhưng gã ta biết, gã ta đã mất đi tôn nghiêm đàn ông.
Đã bị hai con chó dữ đáng chết cắn đứt!
“Good!”
Đường Niệm Niệm khen ngợi, hai con chó lớn ngấu nghiến ăn hết, mắt thèm thuồng nhìn Hà Pháp Thắng đang đầm đìa máu tươi nằm dưới đất, bọn chúng đói bụng.
“Đừng nóng vội, nhất định sẽ để bọn bây ăn no!”
Đường Niệm Niệm vốn dĩ muốn định tự mình kết thúc đời tên bi3n thái, nhưng hiện tại cô đổi ý, cô lười, có thể để chó ra tay thì chắc chắn sẽ không làm.
Cho nên—
“Ăn đi!’
Đường Niệm Niệm vẩy thuốc dụ thú lên người Hà Pháp Thắng, vừa nói xong, hai con chó lớn đã nhào tới, bắt đầu đơn phương chà đạp.
...
Nửa tiếng sau.
Kết thúc.
Hà Pháp Thắng không còn hô hấp, nằm thẳng dưới đất, trên người không còn phần thịt nào lành lặn, hai mắt mở to, bên trong hiện đầy sự sợ hãi và tuyệt vọng.
Trên đường truyền tới tiếng người và tiếng xe, đã năm giờ.
Đường Niệm Niệm mặc kệ cái xác dưới đất, cô đã xem nhẹ sức chiến đấu của hai con chó lớn, đã trễ như vậy rồi, nếu hiện tại khiêng xác ra ngoài công viên chắc chắn sẽ bị người phát hiện, cứ để vậy lại trong vườn Hà Chí Thắng đi.
Cũng may sân nhà Hà Chí Thắng cách khá xa nội thành, xung quanh cũng không có hàng xóm, nơi đây bốn bề vắng lặng, Đường Niệm Niệm bước vào không gian, thay thành quần áo hằng ngày rồi bước ra, định đạp xe.
Đường Niệm Niệm đạp xe rời đi, tìm một chỗ vắng vẻ, lại tiến vào không gian, nấu một tô mì trứng ăn rồi đi ngủ bù.
Ngủ một giấc tới giữa trưa, Đường Niệm Niệm tỉnh lại, làm một nồi gà rừng hầm nấm lớn, ăn cơm tới mức no căng bụng sau đó mới ra khỏi không gian.
Phía xa xa truyền tới tiếng người ồn ào, ngay nhà Hà Chí Thắng.