Ngụy Chương Trình nổi giận rời đi, hiện tại lòng anh ta nóng như lửa đốt, rất muốn ngay lập tức chạy tới bệnh viện tâm thần gi ết chết tên Hà Pháp Thắng, nhưng anh ta phải nhịn.
Anh ta là công an nhân dân, anh ta phải tuân theo pháp luật, không thể làm xằng bậy!
Đêm đã khuya, đèn trong Cục công an cũng tắt, Chư Thành trở nên yên tĩnh lạ thường.
Ở Chư Thành không có bệnh viện tâm thần, nhưng Thiệu Thành bên cạnh lại có một bệnh viện tâm thần, cách Chư Thành khoảng bốn năm mươi dặm.
Một chiếc xe máy băng băng trên con đường tối tăm, là Đường Niệm Niệm.
Nửa đêm, trên đường lớn không có một bóng ma nào, cô có thể yên tâm chạy xe máy. Hai giờ sáng, cô chạy tới bệnh viện tâm thần.
Bệnh viện tối mịt mù, bệnh nhân và bác sĩ đều đã ngủ.
Đường Niệm Niệm không quen với địa hình bệnh viện, nhưng không sao cả, có thể từ từ tìm, cô mặc đồ đen, đội khăn trùm đầu, chỉ lộ ra hai mắt, mũi và miệng.
Hàng rào lưới điện trên tường bệnh viện cũng không làm khó được cô, Đường Niệm Niệm đeo găng tay cách điện, lấy kìm ra, cắt đứt hàng rào điện, trèo thoăn thoắt qua tường.
Có tổng cộng bốn tầng, Đường Niệm Niệm đi thẳng tới lầu ba, dựa theo bố trí của bệnh viện, bình thường tầng một là phòng khám bệnh, tầng hai sẽ là phòng bệnh đơn, ở các bệnh viện đời sau, phòng bệnh đơn thường nằm ở tầng cao nhất.
Cửa sắt phòng bệnh tầng ba đã bị khóa, Đường Niệm Niệm lấy dây sắt ra, dễ dàng thọc mở.
Cô không bước vào.
Bởi vì có một người đàn ông đang đứng trước cửa sắt, hai mắt lóe sáng trong đêm tối.
“Thiên Vương cái địa hổ.” Người đàn ông đột nhiên nói.
“Bảo Tháp trấn hà yêu.”
Đường Niệm Niệm trả lời theo bản năng.
“Cuối cùng tổ chức cũng phái người tới đón tôi rồi sao? Tôi lúc nào cũng sẵn sàng, còn có tài liệu bí mật đã được tôi giấu kỹ, không để ai phát hiện!” Người đàn ông kích động tới mức run giọng.
Đường Niệm Niệm giật giật khóe miệng, vô cùng phối hợp nói: “Tổ chức biết anh vất vả, phái tôi tới an ủi anh!”
Cô lấy ra một viên kẹo sữa, đưa cho người đàn ông.
Người đàn ông này trông gầy đét, bộ dạng suy dinh dưỡng, rõ ràng là không được ăn no.
“Cảm ơn tổ chức tin tưởng!”
Vẻ vui mừng lộ rõ trên khuôn mặt người đàn ông, anh ta lột giấy gói kẹo bỏ vào miệng, ánh mắt nhìn Đường Niệm Niệm cũng trở nên quấn quýt hơn, giống như trẻ nhỏ nhìn thấy mẹ.
“Tổ chức bảo tôi hỏi, phòng đơn của một người mới được đưa đến ở đâu?”
Đường Niệm Niệm nghĩ ra một cách, người đàn ông này chắc chắn biết Hà Pháp Thắng bị nhốt ở đâu.
“Ở tầng bốn, tôi dẫn cô đ!”
Người đàn ông đi trước dẫn đường, tầng bốn cũng có Thiết tướng quân canh gác.
Đường Niệm Niệm lại một lần nữa lấy dây sắt ra, thọc mở.
“Người tài à, cậu tới gặp tôi sao?”
Một giọng nói vang lên trong bóng đêm, lại là một người đàn ông, xuất hiện như bóng ma.
“Cho bạn kẹo!”
Người đàn ông ở tầng ba móc nửa cục kẹo sữa trong miệng ra, nhét vào miệng người đàn ông ở tầng bốn.
“Người tài à, cậu thật tốt!”
Người đàn ông ở tầng bốn vui mừng khôn xiết, hạnh phúc ngậm kẹo.
Khóe miệng Đường Niệm Niệm đã sắp giật tới nỗi đau nhức, hai người họ đều là người tài.
Chẳng trách ai cũng nói người trong bệnh viện tâm thần đều là nhân tài, quả nhiên danh bất hư truyền.
Cô móc ra một đống kẹo sữa, còn có hai cái đùi gà, đưa hết cho họ.
“Người tài à, tôi yêu bạn!”
Người đàn ông ở tầng bốn liếc mắt đưa tình với Đường Niệm Niệm, ánh mắt như keo dính kia khiến ai thấy cũng phải nổi da gà.
Đường Niệm Niệm buồn nôn tới run người, vội vàng rời đi, cô không trêu nổi bệnh viện tâm thần.
Hai người đàn ông chia nhau kẹo và đùi gà, chỉ đường cho Đường Niệm Niệm, Hà Pháp Thắng ở bên trong phòng đơn cuối cùng.
Đường Niệm Niệm dùng dây sắt mở cửa, ánh trăng qua cửa sổ chiếu vào, rọi xuống giường, quả nhiên là Hà Pháp Thẳng, gã đang ngủ ngon lành.
Hơn nữa phòng đơn rất gọn gàng ngăn nắp, giống như nhà khách.
Đường Niệm Niệm đi tới gần giường, Hà Pháp Thắng đột nhiên mở mắt ra, chỉ là còn chưa kịp kêu thành tiếng đã bị đánh bất tỉnh, cô khiêng người lên vai, nhanh chóng rời đi.
“Người tài à, bạn phải đi rồi sao?” Người đàn ông ở tầng bốn lưu luyến không rời.
“Lãnh đạo à, tôi vẫn còn tài liệu bí mật muốn giao cho tổ chức.” Người đàn ông ở tầng ba thần bí nói.
Đường Niệm Niệm đi theo anh ta tới tầng ba, đợi một lúc sau, người đàn ông cầm bảo bối của anh, hưng phấn chạy ra, trịnh trọng đặt ‘tài liệu bí mật’ vào tay cô.
Là mấy tờ báo đã bị chuột cắn rách.
“Tài liệu này rất quan trọng đấy đồng chí, tổ chức đã phát cho anh một nhiệm vụ mới.” Vẻ mặt của Đường Niệm Niệm nghiêm túc, giọng điệu trịnh trọng.
“Mời nói!”
Người đàn ông ở tầng ba ưỡn ngực, vẻ mặt hưng phấn.
“Người đàn ông này là phản đồ, tôi phải đưa về tra xét, mong anh hãy giữ bí mật, không được tiết lộ thân phận, có thể làm được chứ?”
“Có thể, mong tổ chức yên tâm!”
Người đàn ông ở tầng ba gật đầu thật mạnh, anh ta nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ do tổ chức phó thác.
Đường Niệm Niệm lại lấy ra một đống kẹo sữa, đưa qua: “Tổ chức cung cấp kinh phí hoạt động!”
Hai mắt của người đàn ông ở tầng ba lập tức phát sáng, toàn thân cũng sáng bừng lên, anh ta ôm chặt lấy kẹo sữa giống như bảo bối, nhìn Đường Niệm Niệm rời đi.
Đợi tới khi Đường Niệm Niệm rời đi, anh ta và người đàn ông ở tầng bốn cùng nhau đóng cửa phòng của Hà Pháp Thắng ở tầng bốn lại, còn khóa cửa sắt ở tầng ba và tầng bốn, trông giống như bình thường.
Còn về kẹo sữa, đã được hai người họ chia ra, giấu trong căn cứ bí mật của mình.
Đường Niệm Niệm lái xe trở về Chư Thành, trực tiếp chạy tới nhà của Hà Chí Thắng.
Hà Chí Thắng ở một mình trong một tòa biệt thự sân vườn, trước đây từng là nhà của một nhà tư bản.
Đường Niệm Niệm dễ dàng mở cửa sắt, hai con chó dữ vọt tới, Hà Chí Thắng nuôi hai con chó lớn, ngày nào cũng cho chúng ăn thịt sống, lông hai con chó bóng mượt óng ánh, mập mạp cường tráng, trở thành bảo kê cho anh ta.
Hai con chó thè đầu lưỡi đỏ tươi ra, đôi mắt đỏ như máu, không phát ra một âm thanh nào, một trái một phải tấn công về phía Đường Niệm Niệm.
Đường Niệm Niệm đứng yên, cô thả Bách Tuế ra.