Lúc ăn cơm, xưởng trưởng Tiền cũng không nhắc đến công việc, chỉ bảo Đường Niệm Niệm ăn nhiều vào, nhất định phải ăn no, không đủ lại gọi thêm.
Đường Niệm Niệm hết sức hài lòng với đồ ăn ở nhà ăn của nhà máy Tiền Tiến, hương vị đúng là ngon hơn nhà máy Hồng Tinh, nhất là thịt kho tàu, béo mà không ngấy, thịt mà không khô, nước canh chan cơm ăn cũng rất ngon.
Món tam tiên hấp cũng ngon, tất cả đều là làm thủ công, cực kỳ ngon.
Hơn nữa lễ nghi trên bàn ăn của xưởng trưởng Tiền rất tốt, luôn dùng đũa chung, khiến ấn tượng của Đường Niệm Niệm đối với ông ta tốt hơn một chút.
Tất cả đồ ăn đều được cô ăn sạch, sức ăn của Đường Niệm Niệm gấp ba xưởng trưởng Tiền, sức của cô lớn nên lượng cơm ăn vào cũng lớn, nội tâm xưởng trưởng Tiền mặc dù dấy lên sóng to gió lớn nhưng trên mặt không tỏ vẻ gì, vẫn khẽ mỉm cười.
"Cô Đường ăn no rồi không?"
Giọng điệu của xưởng trưởng Tiền trở nên thân thiết hơn, từ đồng chí Đường biến thành cô Đường, cũng không khiến người ta cảm thấy đột ngột.
"Ăn no rồi, nấc..."
Đường Niệm Niệm nhịn không được đánh nấc một cái, bữa cơm này là bữa cơm khiến cô hài lòng nhất từ sau khi cô sống lại, không hổ là đầu bếp thế gia của Lâu Ngoại Lâu, tay nghề đúng là đỉnh của chóp.
Ý cười trên mặt xưởng trưởng Tiền càng tươi hơn, bản lĩnh nhìn mặt mà nói chuyện của ông ta cực mạnh, vừa nhìn liền biết Đường Niệm Niệm hết sức hài lòng về đồ ăn, do đó ông ta cũng nắm chắc được khả năng thành công của buổi nói chuyện hôm nay.
"Cô Đường, cô là người thẳng thắng, tôi cũng không giấu diếm, nói thẳng nhé, tôi muốn mời cô Đường đến nhà máy Tiền Tiến chỉ đạo kỹ thuật, tiền lương nhiều hơn nhà máy Hồng Tinh gấp đôi, cô cảm thấy thế nào?"
“Ông biết Hồng Tinh trả tôi bao nhiêu không?"
Đường Niệm Niệm hỏi lại.
"Không biết, nhưng mặc kệ bao nhiêu, Tiền Tiến đều trả gấp đôi, Tiền Tiến sẽ chỉ có đãi ngộ tốt hơn Hồng Tinh mà thôi, điểm này cô Đường cứ yên tâm trăm phần trăm."
Xưởng trưởng Tiền mặt mày mỉm cười bảo đảm.
Kỳ thật có câu nói ông ta không nói, lấy cái tính keo kiệt của Vũ Tùng Nguyên kia, có thể trả Đường Niệm Niệm một trăm đồng tiền lương đã là cao rồi.
Ông ta suy đoán là khoảng tám mươi đến một trăm, nhiều hơn thì Vũ Tùng Nguyên không có gan đó.
"98 đồng, thời gian làm việc tự do, hoàn thành nhiệm vụ tiền thưởng ít nhất là năm mươi đồng, còn phân cho tôi một gian phòng."
Đường Niệm Niệm nói thật, cô muốn nhìn xem xưởng trưởng Tiền có thể lấy ra bao nhiêu thành ý.
"Nhà máy Tiền Tiến trả cho cô tiền lương 148 đồng, năm mươi đồng còn lại lấy chế độ tiền thưởng cấp mỗi tháng, hoàn thành nhiệm vụ sẽ thưởng chí ít một trăm đồng, phòng ở thuộc ký túc xá nhà máy Tiền Tiến cô có thể lựa chọn tùy ý, ưng cái nào chọn cái đó."
Xưởng trưởng Tiền không hề nghĩ ngợi, liền đưa ra các đãi ngộ.
Bất kể ở thời đại nào, nhân tài chính là tiền tài, chỉ cần có thể mời được Đường Niệm Niệm, mặc kệ phải trả giá lớn bao nhiêu cũng đáng giá.
Đường Niệm Niệm nhướng mày, cố ý hỏi: "Ưng phòng của xưởng trưởng Tiền cũng được?"
"Hiện tại tôi bảo người ta dọn nhà, để chỗ cho cô ở."
Xưởng trưởng Tiền mặt không đổi sắc, ưng căn phòng ông ta đang ở thì tính là gì, cho dù ưng con trai ông ta thì ông ta cũng sẵn sàng hiến ra.
Nếu đứa con trai không biết cố gắng kia của ông ấy có thể quen được cô gái xinh đẹp tài giỏi như Đường Niệm Niệm, vậy thật sự là mộ tổ nhà họ Tiền bốc lên khói xanh mà.
"Xưởng trưởng Tiền thật thú vị, tôi thì không cần phòng ở, hợp tác với nhà máy Tiền Tiến cũng không có vấn đề gì, nhưng việc hợp tác giữa tôi và nhà máy Hồng Tinh không thể chấm dứt, dù sao tôi đã đồng ý với xưởng trưởng Vũ rồi."
Đường Niệm Niệm nói trước, cô không có ý định dừng hợp tác với Hồng Tinh.
Chư Thành tổng cộng có hai nhà máy máy móc, có cạnh tranh mới có động lực, nếu như cô chỉ hợp tác với một nhà thì làm sao kiếm được lợi ích?
Chỉ có tranh cướp giành giật thì lợi ích mới có thể cuồn cuộn chảy tới.
Xưởng trưởng Tiền hơi biến sắc, ông ta dự định độc hưởng Đường Niệm Niệm, nhưng cô gái này thế mà muốn chân đứng hai thuyền?
Như thế thì quá ‘đa tình’ rồi!
"Cô Đường, làm người phải toàn tâm toàn ý, cô có Tiền Tiến thì không thể lại muốn có Hồng Tinh được."
Giọng điệu của Xưởng trưởng Tiền có chút ấm ức, người đàn ông trung niên lộ ra vẻ u oán như cô vợ nhỏ, trông cực kỳ buồn nôn.
"Tôi tràn đầy sinh lực, cho dù Hồng Tinh và Tiền Tiến cộng lại thì tôi vẫn dư sức làm."
Đường Niệm Niệm giải thích rất chân thành, bởi vì cô còn muốn đi Thượng Hải tìm đơn vị để hợp tác, Chư Thành quá nhỏ, thật không thỏa mãn được cô.
Bên trong không gian của cô có nhiều cỗ máy kỹ thuật cao như vậy, cô còn có kỹ thuật dẫn trước nhiều năm nữa, không phát huy được thì thật là đáng tiếc.
Mặc dù cô không có lương tâm, nhưng cô cũng hi vọng quốc gia có thể trở nên lớn mạnh giàu có, sớm ngày sánh vai với quốc tế, chút sức mọn của cô có lẽ có thể tạo ra được một chút xíu tác dụng ấy nhỉ?
Xưởng trưởng Tiền tỏ vẻ bán tín bán nghi, một người sinh lực có hạn, làm sao có thể chân đứng hai thuyền, còn có thể đáp ứng nhu cầu của cả hai bên?
Đường Niệm Niệm vừa nhìn liền biết ông ta đang hoài nghi cái gì, trực tiếp đứng dậy, nói: "Tôi nghe nói nhà máy Tiền Tiến nhập khẩu hai đài thiết bị lớn nhưng luôn bỏ trống, đúng không?"
"Không sai, hai đài thiết bị tự động hoá, xảy ra trục trặc, cứ đình công mãi."
Xưởng trưởng Tiền nhíu chặt lông mày, hai cỗ máy này là tác phẩm mà xưởng trưởng đời trước để lại.
Trước kia ông ta là phó trưởng xưởng nhà máy Tiền Tiến, bốn năm trước mới chính thức trở thành xưởng trưởng, xưởng trưởng đời trước là lãnh đạo từ bộ đội chuyển xuống, đánh trận rất lợi hại, nhưng lại không đủ trình độ quản lý nhà máy.
Lão xưởng trưởng có một tâm chí mạnh mẽ muốn kiến thiết nhà máy Tiền Tiến, tiếc có lòng không đủ lực, trong những năm tại nhiệm, quản lý nhà máy Tiền Tiến hỗn loạn, hiệu suất làm việc cực thấp, khiến cho trong xưởng chướng khí mù mịt.
Hai thiết bị nhập khẩu đó chính là khoản sổ sách hồ đồ mà lão xưởng trưởng để lại, lúc ấy bên tai mềm nhũn, đầu óc nóng lên, liền bỏ ra số tiền khổng lồ nhập khẩu hai cỗ máy này, nói là máy móc quốc tế tân tiến nhất lúc bấy giờ, có thể gia công linh kiện đường kính mười mấy thước, hơn nữa độ chính xác rất cao.