"Không uống, chú Vũ, có phải lô linh kiện kia tới rồi hay không? Cháu xem bản vẽ một chút."
Đường Niệm Niệm ngăn cản, trực tiếp yêu cầu xem bản vẽ.
"Tới rồi, nhà máy Tiền Tiến còn giành với chúng ta, hừ, bọn họ còn chưa hoàn thành một mớ nhiệm vụ trước đó, còn không biết xấu hổ giành nữa, Niệm Niệm, cháu xem bản vẽ này đi, có thể làm được không?"
Xưởng trưởng Vũ đắc ý cực kỳ, ánh mắt nhìn Đường Niệm Niệm cực kỳ hiền lành.
Từ lúc hợp tác với Đường Niệm Niệm tới giờ, ông ấy luôn được nhảy múa trên đầu xưởng trưởng Tiền không ngừng nghỉ.
Hôm qua đi cục công nghiệp họp, cục trưởng Từ ở ngay trước mặt nhiều người như vậy khen ông ấy, mặt của xưởng trưởng Tiền còn đen hơn cả than, lúc ấy ông ấy cực kỳ thoải mái, khoái chí hơn cả Trư Bát Giới ăn Nhân Sâm Quả.
Kiềm nén nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng mở mày mở mặt, ha ha!
Đường Niệm Niệm tiếp nhận bản vẽ, nhìn kỹ một lần, nhẹ gật đầu, giọng điệu rất khẳng định: "Có thể, có bao nhiêu linh kiện?"
Xưởng trưởng Vũ mừng rơn, nói số lượng linh kiện, còn cẩn thận từng li từng tí nói: "Bé Niệm, chú đã bảo đảm với phía trên sẽ giao hàng trong một tuần lễ, cháu có làm được không?"
Linh kiện lần này vẫn là của xưởng đóng tàu, xưởng đóng tàu đang nghiên cứu chế tạo tàu thuyền mới, thí nghiệm thất bại nhiều lần, vô cùng tốn linh kiện, hơn nữa cần rất gấp, lãnh đạo hỏi ông ấy có thể mau chóng giao hàng hay không, ông nóng máu lên liền vỗ ngực cam đoan một tuần lễ, khẳng định bảo chất bảo lượng hoàn thành nhiệm vụ.
Một là muốn để lại ấn tượng tốt với lãnh đạo, xưởng trưởng Vũ năm nay bốn mươi bốn rồi, ông ấy còn muốn được thăng chức nữa.
Hai là muốn nhảy lên đầu xưởng trưởng Tiền mấy lần, k1ch thích cái tên này một trận mới được.
Nhưng mà xưởng trưởng Vũ cũng không phải ăn nói lung tung, lần trước Đường Niệm Niệm đã hoàn thành chỗ linh kiện đó trong ba ngày, nghe giọng điệu của con bé này thì còn giữ sức nên mới làm cỡ đó, cho nên xưởng trưởng Vũ đại khái tính toán, một tuần lễ hẳn là sẽ kịp.
"Chú Vũ, về sau chú phải thương lượng thời gian hoàn thành công việc với cháu trước đã."
Đường Niệm Niệm tỏ ra bất mãn, cô không quen tính toán, mưu mô, vẫn là lòng dạ ngay thẳng dễ nói chuyện hơn.
Cô không thích xưởng trưởng Vũ tự tiện chủ trương.
Mặc dù một ngày là cô có thể giao hàng, nhưng phải bóp ch ết dã tâm bành trướng này của xưởng trưởng Vũ từ trong trứng nước mới được.
Cô và nhà máy Hồng Tinh hợp tác, nhất định phải lấy cô làm chủ, tất cả đều phải do cô định đoạt.
Xưởng trưởng Vũ trong lòng lộp bộp, vội hỏi: "Có phải thời gian một tuần lễ quá ngắn hay không?"
Xong rồi, ông ấy không nên bị thắng lợi nhất thời làm choáng váng đầu óc, lần này làm sao bây giờ?
"Một tuần lễ có hơi gấp."
Đường Niệm Niệm khẽ nhíu mày, nói ra, cảm giác lạnh lẽo còn hơn gió tháng chạp, sắc mặt xưởng trưởng Vũ cấp tốc sụp đổ, trong đầu đã nghĩ đến cảnh tượng bị lãnh đạo phê bình, bị xưởng trưởng Tiền giễu cợt.
Kiêu ngạo khiến người lùi bước, lòng hư vinh khiến người sa đọa!
"Chú Vũ đã bảo đảm thời gian hoàn thành rồi, mặc kệ có bao nhiêu khó khăn, cháu đều phải hoàn thành nhiệm vụ trong vòng một tuần, như vậy đi, cháu sẽ cố gắng hết sức sắp xếp, chỉ là phiền toái một chút, giao hàng hẳn là không có vấn đề gì lớn."
Đường Niệm Niệm lại chuyển lời nói khiến trái tim rơi vào vực sâu của xưởng trưởng Vũ lập tức bay lên trên trời.
Ông ấy dùng sức xoa xoa mồ hôi lạnh trên trán, cảm động đến rơi nước mắt, ánh mắt nhìn Đường Niệm Niệm không chỉ có hiền lành mà còn có chút kiêng kị.
Ngồi ở vị trí xưởng trưởng quá lâu, ông ấy đã quen ra lệnh, để người khác nghe theo mình, trước đó con nhóc Đường Niệm Niệm này thật đúng là dọa ông ấy sợ hãi, nhưng nghĩ một chút, ông ấy liền hiểu ra dụng ý của con bé này.
Một tuần lễ vốn là có thể giao hàng, chỉ là con bé này không hài lòng ông ấy tự tiện làm chủ, mới cố ý dọa ông ấy.
"Niệm Niệm, lần này là chú làm không đúng, về sau bất cứ chuyện gì, chú đều sẽ thương lượng với cháu, nhóm linh kiện này vất vả cháu rồi, tiền thưởng chú cho cháu một trăm, phát cùng tiền lương tháng sau."
Xưởng trưởng Vũ suy nghĩ thông thấu nên cũng không có tức giận, ngược lại nói lời hay, ông ấy rất rõ ràng, nhất định phải lôi kéo được Đường Niệm Niệm thì ông ấy mới có cơ hội thăng chức.
Ông ấy ngồi ở vị trí xưởng trưởng nhà máy Hồng Tinh đã mười năm, không có gì bất ngờ xảy ra thì ông ấy sẽ làm mãi đến khi về hưu.
Lúc đầu ông ấy đã chấp nhận số phận, nhưng Đường Niệm Niệm bỗng nhiên xuất hiện, mang đến cho ông ấy hi vọng.
Trong lòng ông ấy âm thầm khôi phục sức sống, ông ấy còn chưa già, ông ấy còn có thể lại vì quốc gia kính dâng năm trăm năm!
"Ừm!"
Đường Niệm Niệm giọng điệu nhàn nhạt, cô cũng không cảm thấy mình đang làm bộ làm tịch.
Người không có bản lãnh mà chảnh là ngu ngốc, người có bản lĩnh thật sự mà chảnh thì gọi là bá khí, người khác sẽ chỉ tâm phục khẩu phục.
Không phục cũng không sao cả, cô không phải nhất định phải hợp tác với nhà máy Hồng Tinh, còn có nhà máy Tiền Tiến, còn có thể đi Thượng Hải, cả nước nhiều nhà máy máy móc như vậy, khẳng định đều sẽ tranh nhau hợp tác với cô.
Xưởng trưởng Vũ nhẹ nhàng thở ra, Tiểu Đường không tức giận thì tốt rồi.
Đại bảo bối này ông ấy nhất định phải cung phụng như Bồ Tát, tuyệt đối không thể đắc tội.
"Bảy giờ tối, cháu lái xe tới chở linh kiện, chú Vũ chú sai người đặt ở cổng nhà máy đi." Đường Niệm Niệm dặn dò.
Thẩm Kiêu cũng không biết làm giấy phép từ chỗ nào, xe tải của cô có thể quang minh chính đại mà lái ra ngoài.
"Được!"
Xưởng trưởng Vũ hớn hở ra mặt, tự mình đi sắp xếp.
Đường Niệm Niệm vơ vét sạch báo chí trong văn phòng để sau này đem đến cho chuồng bò, rồi đi chỗ Đường Mãn Ngân.
Tuyên Trân Châu đang nấu cơm, mùi thơm của thịt kho tàu tỏa ra ngoài, khiến cho người đi bên trong hành lang đều ch ảy nước miếng.