Chương Nhạc Vi sắp tức giận đến nổ tung, hơn nửa năm thi tuyển chỉ còn lại mỗi nhà máy máy móc nông nghiệp, nếu như lại thi không đậu thì cô ta lại phải ở nhà chờ xắp xếp việc làm, cha mẹ bảo cô ta đến nhà máy chế biến thịt làm việc nhưng cô ta không muốn.
"Cha của vị hôn phu tôi bị ung thư phổi."
Đường Niệm Niệm lấy lý do y chang hôm bữa, hơn nữa mặt cô co quắp, ở trong mắt người ngoài còn tưởng rằng cô thương tâm quá độ.
Chương Nhạc Vi ngây ngẩn cả người, lập tức lửa giận trên mặt biến mất, biến thành áy náy và bất an.
"Tôi... Tôi không biết, tôi không phải cố ý... Thật xin lỗi!"
Chương Nhạc Vi lắp ba lắp bắp hỏi, nói không nên lời hoàn chỉnh câu, nhìn Đường Niệm Niệm ánh mắt vô cùng đồng tình.
"Không có việc gì."
Biểu cảm của Đường Niệm Niệm đờ đẫn.
Một cô gái đơn thuần chưa trải sự đời, cô cũng lười đối phó.
Trong lòng Chương Nhạc Vi rất áy náy, cũng không có hỏi công việc ở nhà máy máy kéo nữa, chạy chậm rời đi.
Đường Niệm Niệm thuận lợi thi xong, cũng là hai giờ chiều tuyên bố kết quả, cô hết sức hài lòng với hiệu suất của ba nhà nhà máy này, tuyên bố kết quả trong ngày, thật năng suất.
Hai giờ chiều, Đường Niệm Niệm không chút thấp thỏm nào, thi đậu công việc ở nhà máy này.
Cô và hai người khác cùng đi xử lý thủ tục nhậm chức, sau đó, ở cổng nhà máy tìm được Chương Nhạc Vi, cô gái này đứng cùng những người khác, vẻ mặt uể oải.
"Tới đây!"
Đường Niệm Niệm kéo cô ta đi tới nơi vắng lặng.
Gia cảnh của Chương Nhạc Vi cực tốt, tám trăm đồng khẳng định không có vấn đề, cô cũng không bỏ gần cầu xa.
"Vừa nãy tôi thật sự không phải cố ý, tôi đã nói xin lỗi rồi, nếu không tôi cúi đầu với cô nhé?"
Chương Nhạc Vi bị dọa sợ, Đường Niệm Niệm mặt không đổi sắc nhìn thật là đáng sợ, khí lực còn lớn như thế, cô ta cho rằng Đường Niệm Niệm là đến báo thù.
"Tám trăm, nhà máy máy móc nông nghiệp, có muốn công việc này hay không?"
Đường Niệm Niệm trực tiếp hỏi.
Chương Nhạc Vi đang định cúi đầu, lưng đã cong được một nửa, nghe lời này, cứng đờ mấy giây mới đứng thẳng lên, chỉ ngây ngốc hỏi: "Cô không đi làm?"
"Ừm, thiếu tiền!"
Đường Niệm Niệm tùy tiện giải thích.
Chương Nhạc Vi lại liên tưởng đến rất nhiều thứ, ánh mắt nhìn cô càng thêm đồng tình, còn có chút kính nể.
Cha chồng tương lai bị ung thư phổi, khẳng định phải cần rất nhiều tiền để chữa bệnh, Đường Niệm Niệm biết rõ tiền sẽ đổ sông đổ biển, còn nghĩa vô phản cố chữa bệnh cho cha chồng tương lai, đây chính là yêu ai yêu cả đường đi chăng?
Tình yêu trăm năm khó gặp, xúc động lòng người!
"Tôi đưa cho cô chín trăm nhé, tám trăm quá thấp."
Chương Nhạc Vi bị cảm động đến muốn chết, chủ động tăng thêm một trăm đồng, dù sao ba mẹ cô ta cũng không thiếu một trăm này.
Đường Niệm Niệm nhìn cô ta thật sâu, quả nhiên là một kẻ ngu.
"Cảm ơn."
Cô nói cảm ơn rất thật lòng thật dạ, hiếm khi gặp được đồ ngu chủ động tăng giá, thái độ của cô nhất định phải tốt một chút.
"Trao đổi phương thức liên lạc đi."
Đường Niệm Niệm lại chủ động đề nghị, Chương Nhạc Vi này vừa nhìn là biết người ngốc nhiều tiền, về sau có đồ tốt lại tìm cô nàng.
"Được."
Chương Nhạc Vi rất sảng khoái đồng ý, cô ta và Kim Ba là hàng xóm lầu trên lầu dưới.
Với lại cái nhìn của cô ta đối với Đường Niệm Niệm hiện tại cũng đã thay đổi, người ta và vị hôn phu tình cảm kiên trinh, Kim Ba căn bản không có cửa, còn bán cho cô ta công việc tốt như vậy, cô ta cảm thấy Đường Niệm Niệm thật sự rất tốt, tốt hơn mấy người chị họ của cô ta nhiều.
"Cô bán công việc ở nhà máy máy kéo cho Kim Ba rồi?"
Trên đường, Chương Nhạc Vi hỏi.
Hôm nay Kim Ba không đến thi, lại nhìn thấy Đường Niệm Niệm, cô ta liền đoán được.
"Ừm."
Đường Niệm Niệm gật đầu.
Chương Nhạc Vi đồng tình nhìn cô, nhịn không được nhắc nhở: "Ung thư phổi rất chữa trị, cô giữ lại chút tiền cho bản thân đi."
Cho dù thật sự rất yêu vị hôn phu, cũng không thể tiêu hết tiền đi được, mẹ cô tay hay nói, dùng tiền cho mình thì cứ thoải mái nhưng dùng tiền cho đàn ông thì phải giữ lại ba phần.
"Biết rồi."
Đường Niệm Niệm nhẹ gật đầu, Chương Nhạc Vi cũng không có nhắc lại, sợ cô nghe mà đau lòng.
Cha mẹ Chương ra tay rất hào phóng, chín trăm đồng không trả giá, sau khi làm xong thủ tục, Đường Niệm Niệm cùng người nhà họ Chương tách ra, chuẩn bị trở về nhà máy Hồng Tinh.
"Niệm Niệm, chừng nào thì cô lại vào thành? Đến lúc đó chúng ta cùng nhau đi dạo bách hóa cửa hàng đi, mới về một lô vải đẹp lắm!"
Chương Nhạc Vi đã coi Đường Niệm Niệm là bạn thân, chủ động rủ cô đi dạo phố.
"Qua mấy ngày nữa."
Đường Niệm Niệm không từ chối, cũng không nói thời gian chính xác.
"Cô vào thành thì gọi điện thoại cho tôi nhé!"
Chương Nhạc Vi lưu luyến không rời, Đường Niệm Niệm gật đầu đồng ý.
Lúc đến nhà máy Hồng Tinh thì trời có hơi tối, Đường Mãn Ngân vừa tan tầm về đến nhà, nhóm lò ở dưới lầu, nhìn thấy cháu gái, ông ấy rất vui vẻ, "Niệm Niệm cháu ăn cơm chưa? Xưởng trưởng vừa nãy còn hỏi cháu đó."
"Không ăn, cho chú này!"
Đường Niệm Niệm từ bên trong gùi lấy ra một miếng thịt ba bốn cân, để Đường Mãn Ngân nấu ăn.
"Cháu đi tìm chú Vũ."
Đường Niệm Niệm đoán chừng là có tin tức của lô phôi kiện máy tiện kia, lần trước xưởng trưởng Vũ lúc đầu nói ba ngày là có hàng, kết quả xưởng đóng tàu bên kia trì hoãn.
"Đi đi, chú nấu thịt kho tàu cho cháu ăn!"
Đường Mãn Ngân vui vẻ ra mặt, một khối thịt to như thế có thể ăn được mấy bữa lận.
"Chú hai, làm một nửa đi!"
Đường Niệm Niệm cố ý dặn dò, nếu như cô không nói, khẳng định là chú hai sẽ chỉ cắt một khối nhỏ nấu thôi.
"Được được, nấu một nửa."
Đường Mãn Ngân mặc dù đau lòng, nhưng cũng không nói cái gì, thịt là cháu gái cho, nên làm thế nào thì cháu gái định đoạt.
Xưởng trưởng Vũ đang muốn để thư ký Lý đến hỏi Đường Mãn Ngân xem khi nào Đường Niệm Niệm vào thành thì cổng truyền đến tiếng nói của Đường Niệm Niệm: "Chú Vũ!"
"Niệm Niệm tới rồi, mau vào, chú đang định tìm cháu đây!"
Xưởng trưởng Vũ tâm hoa nộ phóng, nhiệt tình kêu gọi, còn bảo thư ký Lý pha trà.