Ánh nắng chiếu lên khuôn mặt nàng, trong lòng Tô Lăng ấm áp: “Được.”
Cho nên nàng muốn mặc nữ trang đi leo núi cùng cậu?
Thật sự là một ý tưởng không tệ.
Hai người vừa đi vừa nói, bất tri bất giác đã đến cửa cung.
Tô Lăng do dự trong chớp mắt, lại nhắc đến một chuyện: “Ta rời khỏi thư viện hơn một năm rồi, muốn trở về bái phỏng hiệu trưởng, nàng xem khi nào thì thích hợp?”
Loại chuyện này, đương nhiên Tô Lăng không cần trưng cầu sự đồng ý của nàng. Thế nhưng tình cảm của hai người bây giờ đang nồng nhiệt, cậu không muốn vì chuyện này mà nàng giận dỗi với mình.
“Khi nào à?” Trình Diệc Nhiên quan sát ánh mắt của Tô Lăng, suy nghĩ một lúc mới nói, “Cái này không cần phải gấp gáp. Học trò rời khỏi thư viện không phải ai cũng quay trở lại bái phỏng hiệu trưởng.”
Đây không phải lần đầu tiên Tô Lăng đưa ra ý định muốn đi bái phỏng phụ thân nàng, nàng tự nhủ mình hiểu rõ Tô Lăng, nếu Tô Lăng thật sự đến thư viện đương nhiên sẽ làm hai chuyện.
Đầu tiên chàng sẽ công khai thân phận của mình. Sau đó hơn phân nửa chính là sẽ nói chuyện của bọn họ.
Nhưng vấn đề là hai người bọn họ mới yêu đương một tháng, vẫn còn sớm để bàn đến chuyện gặp gia trưởng đính hôn. Cho nên nàng chỉ có thể giả vờ ngốc nghếch.
“DIỆC NHIÊN…” Tô Lăng có chút bất đắc dĩ.
Trình Diệc Nhiên liền nói: “A, đến rồi, ta thấy xe ngựa rồi, ta đi trước đây. Mấy ngày nữa gặp lại, ta sẽ nhớ chàng.” Nàng vẫy tay với Tô Lăng, nhanh chóng leo lên xe ngựa ở cửa cung.
Tô Lăng nhẹ nhàng lắc đầu, yên lặng nhớ lại câu nói “Ta sẽ nhớ chàng” kia. Cậu chậm rãi cong môi, trong lòng tự nhủ, nhất định phải vĩnh viễn giữ nàng bên người.
*
Trình Diệc Nhiên ngồi trên xe ngựa, âm thầm thở ra một hơi, nhẹ nhàng vỗ ngực, thầm nghĩ lần này lừa gạt cho qua, lần sau thì sao? Nàng còn chưa đề cập với phụ mẫu chuyện mình với Tô Lăng.
Nếu không, nói lại với Tô Lăng, đợi nàng nói trước với phụ mẫu rồi chàng hãy tới?
Nhưng chuyện này sao có thể mở miệng nhắc đến chứ! Rõ ràng là năm trước, trước mặt phụ mẫu thái độ nàng kiên quyết nói muốn một lòng học tập, không có bất kỳ tư tình nữ nhi nào, mới hơn nửa năm đã yêu đương.
Nói ra thật sự là ngượng ngùng.
Thôi đi, trước hết đừng nghĩ đến nữa, đi một bước tính một bước.
Trong lòng Trình Diệc Nhiên yên lặng đọc thuộc mấy bài thơ, thu lại suy nghĩ của mình vào con đường chính, tâm tình cũng vì thế mà bình tĩnh trở lại.
*
Ngày mười ba tháng Tám, thời tiết hợp lòng người. Trong cung cử hành đại điển sắc phong đương nhiên là cực kỳ bận rộn. Còn Trình Diệc Nhiên đợi tại thư viện cũng không nhàn rỗi. Làm hà bao nhìn qua thì dễ dàng nhưng khi làm thật không đơn giản như vậy.
Lôi thị vốn dĩ chỉ cho là nàng nói đùa, không ngờ nàng thật sự xe chỉ luồn kim làm hà bao, cười nói: “Con làm thật à?”
Trình Diệc Nhiên đang bận rộn cũng không ngẩng mặt lên: “Cái gì thật ạ?”
“Làm hà bao.”
Trình Diệc Nhiên không hiểu: “Cái này có thể làm giả được sao? Đúng rồi, mẫu thân, màu sắc này người có thích không?”
Lôi thị nhìn lướt qua, có chút dở khóc dở cười: “Con làm, mặc kệ là màu sắc hay kiểu dáng gì, ta đều thích.”
Bà ngồi một bên, đánh giá nữ nhi. Bây giờ ở trong nhà, nữ nhi mặc nữ trang, nhu thuận ngồi một bên ghế thêu may hà bao. Lông mi của nàng rũ xuống, sống mũi cao, một bên mặt có chút nhã nhặn xinh đẹp, cùng với nam trang bình thường cực kỳ khác biệt.
Lôi thị nhìn một lát đã xuất thần, trong mắt cũng toát ra ý cười.
Bà nhận thức vô cùng rõ ràng chuyện DIỆC NHIÊN đã trưởng thành là một đại cô nương.
Lôi thị cũng không ở trong phòng nữ nhi lâu. Gần đến Trung thu, thư viện bận nhiều việc, Lôi thị cũng không có cách nào nhàn rỗi. Bà phải chuẩn bị trái cây cùng bánh Trung thu cho những học trò và phu tử ở lại thư viện, cũng cần phải lui tới những nơi thân tình --- Mỗi ngày lễ luôn có thân bằng quyến thuộc đưa quà tặng, những cái này bà cũng cần xử lý thỏa đáng.
Nhưng năm nay, Lôi thị ý thức được điểm không thích hợp. Ngoại trừ thân bằng quyến thuộc, lại có một phần quà Trung thu được trong cung đưa đến.
Nhị Hoàng tử Tiêu Cẩn cho người mang quà đến.
Tâm tình Lôi thị phức tạp, nói lại chuyện này cho trượng phu.
Trình Uyên cũng ngạc nhiên: “Không phải ban thưởng sao?”
“Không phải ban thưởng mà là quà tặng ngày lễ.” Lôi thị nói khẽ, “Lúc ấy thiếp cũng đã hỏi kỹ. Có điều làm sao lại nhớ đến chuyện tặng quà ngày lễ chứ?” Trình Uyên im lặng trong chốc lát, cười cười: “Còn có thể vì cái gì? Khẳng định là nhờ DIỆC NHIÊN. Ở trong cung DIỆC NHIÊN làm thư đồng cho nhị Hoàng tử, cần cù hiếu học được người ta coi trọng, cái này cũng hợp tình hợp lý. Nàng đừng nghĩ nhiều.”
“Vâng.” Lôi thị gật đầu, “Nói cho DIỆC NHIÊN biết không?”
Trình Uyên “Hửm” một tiếng: “Chuyện này có liên quan đến con bé, đương nhiên phải cho con bé biết.”
“Cũng đúng.”
**
“Nhị Hoàng tử lệnh người đưa quà tết Trung thu đến?” Buổi chiều biết được chuyện này từ chỗ mẫu thân, Trình Diệc Nhiên cũng giật mình.
Hoàng gia tặng đồ cho thần tử? Nàng chưa từng nghe qua tiền lệ như thế.
Lôi thị nhìn nàng một chút: “Đúng vậy.”
Khuôn mặt Trình Diệc Nhiên đỏ ửng, có chút căng thẳng vừa có chút xấu hổ, nhỏ giọng nói: “Nếu như vậy thì đưa thôi, chẳng phải là nhị Hoàng tử là bằng hữu của con hay sao? Không có gì đâu mẫu thân, chúng ta đáp lễ là được.”
Lôi thị im lặng nhìn nàng, hồi lâu sau mới khe khẽ thở dài, “Con và nhị Hoàng tử đến tột cùng là chuyện như thế nào?”
“Mẫu thân——”
“Các con, các con tự định chung thân?” Giọng nói của Lôi thị mơ hồ mang theo rung động.
“Mẫu thân——” Trình Diệc Nhiên hít sâu một hơi, “Không có, chưa đến mức như thế. Thế nhưng…” Nàng nhìn sắc mặt của mẫu thân, nhỏ giọng nói: “Bọn con thật sự là rất tốt rất tốt…”
“DIỆC NHIÊN, con…” Suy đoán trong lòng được chứng thực, Lôi thị thật sự không biết nói sao cho phải. Nữ nhi bà hoài thai mười tháng sinh ra, nuôi lớn vậy mà cuối cùng lại tự định chung thân với người khác.
Trình Diệc Nhiên vội nói: “Mẫu thân, người yên tâm, chúng con không hề vượt khuôn khổ.”
Trong lòng nàng có chút rụt rè không biết tâm trạng của mẫu thân giờ phút này như thế nào. Nhưng nàng nghĩ, Tô Lăng là người tốt, đối xử với nàng cũng rất tốt. Mẫu thân sẽ không ghét bỏ chàng. Nghĩ như vậy, trong lòng nàng thoáng yên tâm hơn một chút.
“Không phải chuyện này.” Lôi thị nhíu mày, “Chuyện xảy ra khi nào? Ta nhớ ba tháng trước hỏi con, con còn nói…”
Trình Diệc Nhiên thành thật nói: “Tháng trước.” Nàng không dám cũng ngượng ngùng khi nói bọn họ xác định quan hệ hôm Thất tịch.
“Ở Thục Trung?” Lôi thị nhẹ giọng hỏi.
“Không phải, lúc ở Thục Trung một lòng cứu trợ thiên tai. Sao có thể nghĩ đến chuyện này chứ.” Trình Diệc Nhiên vội vàng nói, “Là, là trên đường hồi Kinh…”
Biết nữ nhi và nhị Hoàng tử tự định chung thân với nhau, Lôi thị cũng không xem đó là chuyện gì đặc biệt ngoài ý muốn. Bà đã sớm đoán được, nhưng có thể nghĩ đến là một chuyện, sâu trong nội tâm có thể tiếp nhận được hay không lại là chuyện khác.
Nhìn mấy ngày nay ý cười trong đôi mắt DIỆC NHIÊN không che giấu được, rõ ràng là dáng vẻ của thiếu nữ mới biết yêu. Lẽ ra người trẻ tuổi lưỡng tình tương duyệt không phải là chuyện gì xấu. Bà cùng trượng phu cũng không phải người dùng gậy đánh uyên ương. Nhưng mà tình huống của DIỆC NHIÊN có phần đặc thù.
Bà dừng lại một chút, mới nói: “DIỆC NHIÊN, con biết quy củ nhà ta không?”
Trình Diệc Nhiên gật đầu: “Con biết, mẫu thân.”
“Ở nhà con tùy ý đã quen, thế nhưng Hoàng gia không giống như nhà chúng ta…” Suy nghĩ của Lôi thị rối bời, bà đột nhiên ý thức được, quy củ Hoàng gia không phải là chuyện bà có thể nghị luận, liền hàm hồ nói, “Trong lòng biết là được. Cậu ta, có nói sẽ sắp xếp với con như thế nào không?”
Bà có chút hối hận, có lẽ bà nên dặn dò nữ nhi trước khi nàng đi Thục Trung. Cũng không đúng, người ta là Hoàng tử, nếu như người ta cứ khăng khăng muốn làm, sao DIỆC NHIÊN có thể phản đối? Hơn nữa DIỆC NHIÊN tự mình nói với Tô Lăng chuyện mình là cô nương, đương nhiên là có tình cảm với cậu ta.
Bà nhớ rõ vị nhị Hoàng tử này năm ngoái đã từng cầu thân, muốn cưới DIỆC NHIÊN, nhưng khi đó cậu ta chưa phải nhị Hoàng tử.
“Mẫu thân——” Trình Diệc Nhiên nắm tay mẫu thân, nhẹ nhàng cười một tiếng, ấm áp xinh đẹp, “Con hiểu rõ, con biết.”
Nàng không tiện tiếp tục nói đến đề tài này với mẫu thân, chỉ nói nhỏ: “Mẫu thân, chúng ta không nói đến chuyện này có được không. Người nhìn xem hà bao con làm có đẹp hay không?”
Nàng nói xong đưa hà bao mình làm cho mẫu thân nhìn.
Lôi thị nhận lấy quan sát một hồi lâu, miễn cưỡng cười nói: “Nhìn qua cũng được.”
“Cái gì mà cũng được, rõ ràng là rất đẹp mà.” Trình Diệc Nhiên cười phản bác.
“Rồi rồi rồi, đẹp lắm.” Lôi thị nhẹ nhàng chỉ một cái trên trán nữ nhi, “Không biết xấu hổ. Thêu thùa của con, so với Dương cô nương còn kém xa, chỉ sợ đến cả Đoan Nương cũng không so nổi.”
Trình Diệc Nhiên cười hì hì, lơ đễnh: “Không sao cả, dù sao con làm không tốt thì mẫu thân cũng không ghét bỏ.”
Hai người nói thêm vài câu, Lôi thị mới đứng dậy rời đi.
Trình Diệc Nhiên nằm trên giường, chôn đầu giữa gối. Ôi, mẫu thân biết chuyện rồi, đoán chừng phụ thân cũng sẽ biết. Lúc này mới nói chuyện yêu đương chừng một tháng đã không giấu được gia trưởng.