Trình Diệc Nhiên trừng mắt, đây là chuyện gì? Hệ thống kia không phải gặp trục trặc hay sao?
Lý trí nói cho nàng, mấy lời nói của cái hệ thống này không thể nào tin được, chẳng mấy quan trọng. Thế nhưng khi nhìn thấy mấy điểm nho nhỏ đang nhấp nháy, chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế của nàng phát tác, không chọn vào xem thì cảm thấy không được tự nhiên. Thế là nàng đưa ngón tay ra nhẹ nhàng chọt một cái.
“Hệ thống đang trong quá trình sửa chữa, vui lòng đợi…”
Tia rực rỡ trong đôi mắt Trình Diệc Nhiên biến mất trong nháy mắt không nhìn thấy được nữa. Nàng hứ một tiếng, tức giận tắt bảng hệ thống ngay trước mắt.
Tô Lăng vẫn luôn chú ý đến nàng, thấy sắc mặt của nàng thay đổi, trong lòng tự nhủ, có phải nàng không nguyện ý cùng cậu đi gặp hiệu trưởng? Suy nghĩ của Tô Lăng vừa đổi, trong lòng tự nhủ, hôm nay thật sự không phải là thời cơ tốt, cậu ho nhẹ một tiếng, thấp giọng nói: “Nếu nàng thấy không khỏe, vậy ta đưa nàng về, hôm khác lại đến bái phỏng hiệu trưởng.”
“Hả?” Trình Diệc Nhiên giật mình, lấy lại tinh thần, nàng cũng không biết vì sao Tô Lăng lại thay đổi chủ ý. Nàng còn đang tức giận cái hệ thống kia, nghe vậy cũng chỉ gật đầu một tiếng, “Ừ, cũng được.”
Nàng xa nhà hai tháng, nhớ thương phụ mẫu, lúc nàng nhanh chóng đến thư viện, tất nhiên là muốn lập tức trở về bên cạnh hai người. Lúc này nàng vốn dĩ cũng không muốn chàng đi cùng.
Tô Lăng cấp cho nàng mấy người thị vệ để bọn họ đưa nàng trở về thư viện Sùng Đức.
Trình Diệc Nhiên xa nhà lâu ngày, phu thê Trình Uyên nhìn thấy đương nhiên là vui vẻ. Thấy nàng một đường trở về phong trần mệt mỏi bèn để nàng đi tắm rửa thay quần áo trước.
Đợi nàng sửa soạn mọi thứ thỏa đáng xong, Lôi thị kéo tay nàng, hỏi thăm không ngừng: “DIỆC NHIÊN, ở bên ngoài tốt không con? Có bị ấm ức gì không? Có bệnh không? Có bị thương tổn gì không?”
Mặt mày Trình Diệc Nhiên mỉm cười: “Ở bên ngoài rất tốt, người không cần lo lắng. Không bị ấm ức, không bị bệnh cũng không bị thương tổn gì cả. Con rất khỏe, mẫu thân, người nhìn đi con còn cao lên được một chút.”
Lôi thị cẩn thận nhìn nàng: “Có thể là cao thêm một chút, nhìn không rõ.”
“Có mà, cao thêm mà.” Trình Diệc Nhiên cười hì hì một tiếng, còn kể về hành trình của mình đi Thục Trung. Nàng không muốn phụ mẫu lo lắng nên lướt qua chuyện ám sát, chỉ kể những chuyện về cảnh đẹp ven đường hay những chuyện mới mẻ phát sinh trên đường.
Khi kể về những gì mình tận mắt thấy, mi mắt cong cong, cười như tươi như châu ngọc, dường như tất cả mọi chuyện tốt đẹp trong thiên hạ đều xảy ra với nàng. Cuối cùng nàng hỏi phụ mẫu tình hình của huynh tẩu của mình dạo gần đây.
Lôi thị ngồi cạnh lắng nghe, thỉnh thoảng hiểu ý cười một tiếng, khi thì nhẹ nhàng thở dài, như thể những chuyện này đều xảy ra trước mặt bà. Bà yêu thương khẽ vuốt đỉnh đầu của nữ nhi, thấp giọng nói: “Mọi chuyện trong nhà đều tốt, con không cần phải lo lắng, chỉ cần ở bên ngoài con bình an là được.”
Bà nhớ tới chuyện nữ nhi một đường ngựa xe mệt mỏi, nói khẽ: “Con về trước nghỉ ngơi đi, những lời khác sau này nói cũng không muộn.”
Trình Diệc Nhiên gật đầu cười một tiếng, chào hỏi cùng phụ mẫu tự mình đi nghỉ ngơi.
*
Bên kia Tô Lăng cùng nhóm của cậu về lại thành.
Sau khi hồi cung, Tô Lăng thay quần áo đi Tây Uyển diện thánh.
Hoàng đế triệu kiến Tô Lăng ở Thiên điện Tây Uyển. Phụ tử hai người hơn hai tháng không gặp nhau, thậm chí không nói ra mấy lời gặp lại. Hoàng đế nói thẳng: “Trẫm đã xem qua sổ của con, cứu tế thiên tai ở Thục Trung, con làm không tệ lắm.”
Mặt mày Tô Lăng thả lỏng: “Tạ ơn phụ hoàng khích lệ.” Cậu hơi dừng lại một chút mới nhắc đến chuyện ngày hôm đó.
Tô Lăng biết tai mắt của Hoàng đế đông đảo, khẳng định sẽ biết chuyện này. Nhưng chính cậu nói ra so với người khác nói ra, ý nghĩa không giống nhau.
Sắc mặt Hoàng đế trầm xuống: “Lại có việc này? Thích khách đâu rồi?”
“Đã mang về kinh.”
Hoàng đế suy nghĩ một chút: “Con đã vất vả một đường rồi, về trước nghỉ ngơi đi. Việc này giao cho trẫm, trẫm nhất định sẽ sai người tra ra manh mối.”
“Đa tạ phụ hoàng.” Tô Lăng hành lễ, “Nhi thần xin được cáo lui trước.”
“Từ từ.” Hoàng đế nghĩ tới một chuyện, bộ dáng có chút hăng hái, “Lần này con đi Thục Trung, hắc cô nương Trình gia cũng đi cùng?”
Sắc mặt Tô Lăng hơi trầm xuống: “Nàng không phải là hắc cô nương.”
Hoàng đế sững sờ, sau đó cười cười, phất phất tay: “Về đi.”
Tô Lăng hành lễ một lần nữa, lui ra ngoài.
*
Nhị Hoàng tử đi Thục Trung cứu trợ thiên tai làm rất khá. Trước mặt mọi người, Hoàng đế muốn thông qua việc này khiến mọi người ghi nhớ kỹ.
Ở triều đình Hoàng đế mạnh mẽ tán thưởng nhị Hoàng tử Tiêu Cẩn, đồng thời Lễ bộ cũng chính thức nhắc đến chuyện phong Hậu. Hoàng đế ngưỡng mộ Diêu thị, vốn dĩ muốn cho Diêu thị một đại điển phong Hậu long trọng nhưng vì Thục Trung bị động đất nên quyết định giản lược, chi ngân sách cho bách tính gặp tai họa ở Thục Trung.
Vì đó đương nhiên là người người tán thưởng nhân tâm của Hoàng đế cùng sự hiền thục của Diêu thị.
Những cái này nhìn qua không liên quan gì đến Tô Lăng.
Kể từ sau khi trở về từ Trục Trung, Tô Lăng tham chính ngày càng nhiều, cũng ngày càng bận rộn. Thế nhưng thời gian học tập mỗi ngày cũng không hề giảm bớt. Ba vị phu tử giảng bài cho cậu cũng rất khen ngợi. Thậm chí có lần Bạch đại nhân còn tự mình nói cậu là người cứng cỏi hiếu học, không hề thua kém Thái tử Hoài Mẫn.
Tô Lăng nghe xong mặt không đổi sắc, chỉ thấp giọng nói: “Phu tử, lời này không thể nói.”
Cậu biết, nếu như lời này truyền đến tai Hoàng đế, thật sự là không tốt tí nào.
Bạch đại nhân sững sờ, liên tục cáo lỗi vì lỡ lời. Lời này đương nhiên là không nhắc đến nữa. --- Với Tô Lăng mà nói, mỗi ngày thời điểm thoải mái nhất phải kể đến lúc đến Hành Vân Các học tập. Người trong lòng ở bên cạnh, cùng đọc sách với mình. Có khi hai người chỉ trao đổi một ánh mắt thôi cũng cảm thấy vui mừng khấp khởi. Bao nhiêu phiền não mỏi mệt có thể tan biến khi nhìn vào đôi mắt tràn ngập ý cười của nàng.
Cuối tháng Bảy, Trình Diệc Nhiên cũng chính thức bái Bạch đại nhân làm thầy. Mỗi ngày sau giờ tan học, Bạch đại nhân sẽ chỉ dạy nàng cái khác. Điều làm làm vui mừng nhất chính là Bạch đại nhân rất giỏi toán học. Sau khi kiểm tra Trình Diệc Nhiên một phen, ông liên tục tán thưởng, trò chuyện với nàng hồi lâu, sau đó dốc lòng dạy dỗ.
Bạch đại nhân cười nói: “Trò thật sự hợp tính tình với ta.”
Trình Diệc Nhiên chỉ cười nhẹ một tiếng. Trong lòng nàng tự nhủ đây là một cái vòng tròn. Nàng thích toán học cho nên phải cố gắng học, đương nhiên sẽ học tốt. Sau khi học tốt lại càng thấy hứng thú, do đó học tốt hơn nữa.
- --- Tô Lăng bận rộn, Trình Diệc Nhiên cũng bận rộn. Cuộc sống của hai người cực kỳ phong phú, thời gian mỗi ngày ở Hành Vân các cùng nhau học tập lộ ra sự quý trọng cùng ngọt ngào.
Trước khi phu tử đến chỉ nói mấy lời vui đùa đơn giản, sau khi học xong lại dùng ngọ thiện chung, ấm áp tự nhiên, nhìn qua không khác gì so với trước khi hai người đi Thục Trung, nhưng lại vẫn có khác biệt nho nhỏ.
Sự khác biệt này người ngoài khó có thể nhìn ra nhưng trong lòng bọn họ lại rất rõ ràng.
*
Đoạn thời gian này, đuôi mày khóe mắt Trình Diệc Nhiên đều lộ ra vui vẻ như có như không, nét mặt cùng cả người dường như tỏa sáng. Người bên ngoài không nói nhưng mẫu thân Lôi thị mơ hồ đã nhận ra chút ít.
Ngày nghỉ cuối tháng bảy, Trình Diệc Nhiên ở thư viện trong nhà.
Lôi thị nói chuyện phiếm cùng nữ nhi, cười hỏi: “DIỆC NHIÊN, mấy ngày nay con rất vui à?”
“Dạ?” Trình Diệc Nhiên xoay chuyển tròng mắt, nói khẽ, “Đâu có, nhìn con rất vui sao?” Nàng nhẹ nhàng kéo kéo hai má mình.
“Đúng vậy.” Lôi thị sâu kín nói, “Đều viết hết lên trên mặt.”
Trình Diệc Nhiên cười hì hì một tiếng: “Vì gần đây bận rộn. Chuyện ở Thục Trung kết thúc, Bạch đại nhân muốn dạy toán cho con, hơn nữa, mẫu thân cũng muốn làm y phục mới cho con…”
Suy nghĩ của nàng thay đổi nhanh chóng, không bao lâu đã bày ra rất nhiều lý do.
Lôi thị lườm nàng một cái: “Phải vậy không? Chỉ có nhiêu đó? Không còn gì khác?”
Trình Diệc Nhiên ôm cánh tay mẫu thân làm nũng: “Còn nữa, còn nữa, gần đến Trung thu rồi, có thể nghỉ thêm vài ngày.”
Lôi thị nhẹ nhàng chỉ trán nữ nhi một cái: “Cũng bắt đầu giấu giếm mẫu thân rồi đúng không? Ta nghe thím Giang nói, mấy hôm trước con học thêu thùa may vá?”
Bà nghĩ đến một cô nương không thích nữ hồng, bỗng nhiên muốn học thêu thùa may vá, chỉ có ba khả năng. Một là gia đạo sa sút, vì mưu sinh không thể không học. Hai là sắp xuất giá, muốn thêu thùa giá y gối thêu. Ba là người mà cô nương muốn làm chút đồ thêu thùa may vá đã xuất hiện.
Trong lòng Trình Diệc Nhiên giật mình, cười nói: “Đúng vậy, học được một ít rồi.Mấy hôm nữa con thêu cho mẫu thân một cái hà bao, người đừng ghét bỏ nha.”
“Ghét bỏ cái gì?” Lôi thị cười một tiếng, “Ta còn mong chờ đây.”
Bà nhìn thấy mỗi ngày sóng mắt nữ nhi lưu chuyển, thỉnh thoảng ở nhà sẽ xuất thần, sẽ cười khẽ. Trong lòng bà mơ hồ có một suy đoán nhưng mỗi lần muốn đi tìm nữ nhi chứng thực vẫn luôn nuốt xuống.
Trình Diệc Nhiên nói chuyện phiếm với mẫu thân thêm vài câu liền đi nội viện Nhị tẩu thăm tiểu chất nữ.
Lôi thị nhìn bóng lưng nữ nhi rời đi, khe khẽ lắc đầu.
*
Đảo mắt đã đến mười hai tháng Tám, hai ngày sau là đại điển phong Hậu, bên trong Hoàng cung bận rộn, chương trình học ở Hành Vân các cũng tạm thời ngừng lại.
Trình Diệc Nhiên yên lặng tính toán, lúc này nàng thật sự có thể nghỉ liên tiếp mấy ngày, vừa vặn mượn cơ hội làm cho mẫu thân một cái hà bao, cái này thật sự phải làm cho cẩn thận.
Sau khi dùng xong ngọ thiện, Tô Lăng đưa nàng xuất cung.
Trên đường, giọng nói của cậu không lớn lắm, mang theo tiếc nuối: “Từ hôm nay, chẳng phải là rất nhiều ngày ta không thể thấy nàng hay sao?
Bước chân Trình Diệc Nhiên hơi dừng lại, nhẹ giọng nói: “Cũng đâu có bao nhiêu ngày. Chỉ ngày mai, ngày kia, ngày sau nữa.”
“Ba ngày mà còn nói không nhiều?” Tô Lăng nhíu mày.
“Cũng không phải rất nhiều mà.”
Tô Lăng lườm nàng một cái: “Khi nào nàng về thư viện?”
“Ta định hôm nay sẽ trở về.” Trong mắt Trình Diệc Nhiên tràn ngập ý cười, “Đợi lát nữa ta về lại Trình trạch, cùng đám người thím Giang về thư viện, đến ngày mười sáu lại về lại đây. Mẫu thân ta làm y phục mới cho ta, rất đẹp.”
Nàng dường như không hề buồn bã vì xa nhau, lại vui vẻ vì mình có y phục mới.
Cái này làm cho Tô Lăng có chút không vui. Cậu ho nhẹ một tiếng: “Đẹp cỡ nào?”
“Rất đẹp. Chờ ta mặc vào, chàng sẽ biết.” Trình Diệc Nhiên cười nhẹ nói.
Tô Lăng cũng trầm thấp cười một tiếng: “Vậy khi nào nàng mặc cho ta xem?”
Con ngươi của Trình Diệc Nhiên hơi chuyển, thật sự là đang quay đầu nghiêm túc suy nghĩ: “Tiết Trùng Dương (*) thì thế nào? Tiết Trùng Dương chúng ta có thể đi leo núi.”
(*) Tiết Trùng Dương ngày 9 tháng Chín âm lịch.