Khi Cố Mạc Chi tỉnh lại, đập vào mắt là căn phòng lạ lẫm. Cả căn phòng chỉ toàn là mùi hương của nam nhân, hay nói cách khác là của Bạch Lăng Đằng. Căn phòng lấy màu xám đen làm chủ đạo, toát ra mùi thanh lịch, giản dị mà sang trọng. Giường lớn chiếm hầu hết không gian phòng, gần giường là ban công rèm che chắn kín đáo. Phòng không sáng, chỉ bật đèn ngủ, ánh trăng nhỏ men theo kẽ hở của rèm chiếu vào, hiện giờ đã là buổi tối.Đầu Cố Mạc Chi đau như búa bổ, chân tay mềm nhũn, mệt mỏi. Có lẽ là tác dụng phụ của thuốc mê, hoặc do cô đã nằm như vậy cả ngày. Vết thương đã được băng lại gọn gàng, sạch sẽ, nhưng vẫn có cảm giác đau nhói.
Còn chưa kịp định hình, cửa phòng nhẹ nhàng mở, Bạch Lăng Đằng bước vào, gương mặt lạnh tanh trước đó đã trở nên dịu dàng. Cố Mạc Chi biết, đó chính là chiếc mặt nạ thứ hai của hắn.
Bạch Lăng Đằng cùng đám người nam chính khác đều giống nhau, đều có một đặc điểm là có nhiều mặt. Qua quá trình sinh sống và quan sát, cô nhận thấy hai gương mặt mà bọn họ thường xuyên biểu hiện ra nhất chính là lạnh lùng tàn nhẫn và dịu dàng toả nắng. Dung Giai cũng vậy, nhưng hắn so với Bạch Lăng Đằng có phần điên cuồng và sự chiếm hữu cao hơn. Hắn thô lỗ dùng cách dễ dàng nhất, cũng là phương pháp đáng hận nhất để có được Cố Mạc Chi, đó chính là thân thể. Bạch Lăng Đằng không như vậy. Hắn quỷ quyệt, xảo trá và cũng thông minh hơn. Hắn không cưỡng ép cô làʍ ŧìиɦ, không trực tiếp đưa cô lên giường mà hắn chỉ đơn giản là muốn từ từ xâm nhập vào trái tim cô.
Nhưng bọn hắn đâu thể ngờ, một người như Cố Mạc Chi, một nữ nhân nhìn sơ qua trói gà không chặt, sức khoẻ yếu ớt lại chính là người từ đầu đến cuối đều nắm trong tay trò chơi này và làm chủ nó.
Dung Giai chưa nhận ra điều đó, nhưng hắn rất rất nhanh sẽ biết tất thảy. Tới lúc đó, phong ba bão táp mới thực sự bắt đầu.
Cơn thịnh nộ của các nam chủ, rốt cuộc có tư vị gì, Cố Mạc Chi vô cùng mong đợi.
"Mặc đồ vào, chúng ta ra ngoài dùng bữa."
Bạch Lăng Đằng đem đến một bộ đồ đặt lên giường rồi đóng cửa. Cố Mạn Nhu nghe lời hắn mặc vào. Đó là một chiếc váy liền ngắn, cổ áo bẻ ra hai bên, vùng eo bó sát, phía dưới xoè ra, khá kín đáo.
Nhận ra bản thân chưa tẩy trang, trên mặt đều là mỹ phẩm, Cố Mạc Chi vào nhà vệ sinh bên cạnh rửa mặt, xong xuôi rồi đi ra ngoài.
Bạch Lăng Đằng đã thay đồ xong, hắn đứng đợi ở cửa, bộ dáng tựa lưng vào tường vừa quyến rũ vừa mị hoặc. Áo sơ mi trắng, quần âu, ống tay áo sắn lên rất thanh lịch. Cố Mạc Chi không nhìn thêm, chỉ xoay người đóng cửa.
Bạch Lăng Đằng thấy cô, tay bỗng vươn ra vuốt ve gò má, rồi đến môi Cố Mạc Chi.
"Tính để mặt mộc ra ngoài?"
Cố Mạc Chi gạt tay hắn ra, bước đi đều đặn.
"Sao? Xấu?"
Bạch Lăng Đằng không nói gì, sải bước ngang hàng cô. Hắn im lặng đôi phút, rồi ôm cô vào sát mình.
"Rất đẹp."
Bề ngoài nhìn như hắn không để ý ngiều, nhưng thực chất nội tâm đã nổi lên dữ dội như sóng vỗ. Điều này ngay lập tức được bộc lộ khi đứng trong thang máy.
Bạch Lăng Đằng không để Cố Mạc Chi đề phòng, trực tiếp áp cô vào thang máy. Hắn đem tay đặt vào cổ cô, ép gương mặt trắng nõn xinh đẹp ngẩng lên cao, thuận với chiều cao của hắn. Hắn cúi đầu hôn lên, tay còn lại giữ lấy eo cô ép sát thân mình.
Cố Mạc Chi không thể phản kháng, cứng đờ trợn tròn hai mắt. Hạ thể Bạch Lăng Đằng đang chạm vào cô, cứng rắn, ấm áp. Cố Mạn Nhu sợ hắn sẽ ngay tại đây đè mình ra "làm", chỉ có thể im lặng tiếp nhận nụ hôn của hắn. Bạch Lăng Đằng đối với cô vừa thô lỗ vừa xoa dịu. Hắn liếm liếm môi cô, đầu lưỡi hư hỏng nhanh chóng luồn vào khoang miệng, hại Cố Mạc Chi không thể thở nổi. Cô không chỉ e ngại thân thể mà còn e ngại cái cổ nhỏ nhắn của mình.
Bạch Lăng Đằng rất thích bóp cổ, cưỡng hôn, Cố Mạc Chi cảm thấy vậy. Bằng không tại sao lần nào hắn cũng đều bóp cổ, không lại cưỡng hôn cô, rồi cắn cô chảy máu. Lần này hắn là định cắn bộ phận nào, thật không dám nghĩ đến.
Bạch Lăng Đằng ăn được mật ngọt, kết thúc nụ hôn bằng một vết cắn ở môi. Hắn liếm liếm vết máu cho đến khi nó ngừng chảy, ngón tay trỏ lau đi giọt nước mắt ứa ra vì quá đau của Cố Mạc Chi.
Cố Mạc Chi bị cắn, lòng thầm chửi Bạch Lăng Đằng cầm thú, là một tên đại cẩu. Hốc mắt cô chảy ra vài giọt nước mắt, uất ức muốn khóc. Bạch Lăng Đằng nhìn gương mặt sạch sẽ, đáng yêu của Cố Mạc Chi, rồi lại nhìn xuống eo nhỏ, ngực lớn của cô, hai mắt đục ngầu. Ngay khi thang máy vừa mở, hắn không đem cô ra ngoài, mà bấm quay trở lại.
"Không đi nữa, quay lại làm tiếp!"
Cố Mạc Chi ngạc nhiên vội túm lấy cánh tay hắn lắc lắc.
"Không... Không phải anh tính tha cho tôi sao, tại sao lại muốn rồi?"
Bạch Lăng Đằng bế cô lên, để hai chân cô kẹp vào eo, hai tay ôm cổ mình, ép thân thể Cố Mạc Chi vào tường.
"Tôi đột nhiên cảm thấy, thay vì chiếm lấy trái tim em, chi bằng giống họ Dung đó lấy thân thể em trước. Giờ thì tôi đã hiểu lí do tại sao hắn lại dùng phương pháp đó rồi."
Cố Mạc Chi lắc lắc đầu, sắp khóc đến nơi.
"Không... Không phải... Anh bình tĩnh một chút, chúng ta từ từ nói chuyện được không?"
"Không! Tôi không chịu nổi nữa!"
Cửa thang máy vừa mở, Bạch Lăng Đằng dùng tốc độ nhanh nhất đem Cố Mạc Chi quay trở lại căn hộ, nhanh chóng ném cô lên giường.
Hắn không nhiều lời, nhấc điện thoại gọi đồ ăn rồi xé toạc chiếc váy trên người Cố Mạc Chi.
Cô sợ chết khϊếp, vùng vẫy trong vô vọng. Người đàn ông nhanh như chớp lao tới, trở thành người thứ ba Cố Mạc Chi ngủ cùng.
Trong khi mệt mỏi nhận lấy từng đợt tấn công từ Bạch Lăng Đằng, chuông điện thoại của Cố Mạc Chi vang lên, người gọi tới là Dung Giai.
Cố Mạc Chi đoán được Bạch Lăng Đằng tính làm gì, liền kéo cánh tay hắn lại lắc đầu. Nước mắt rơi liên hồi, mái tóc ướt nhẹp vì mồ hôi, da mặt hồng hồng, Bạch Lăng Đằng càng nhìn càng hứng. Hắn không để ý Cố Mạc Chi, thân thể tiếp tục va chạm mạnh hơn, cô cũng vì vậy không ngăn được tiếng rêи ɾỉ.
"Em ấy đang ở chỗ tôi, đừng làm phiền!"
Tút tút...