Tới phòng làm việc, một vị khách không mời mà tới đã ngồi nhắm mắt định thần trên sofa. Hắn mặc tây trang đen trắng, giày da cao cấp, toàn thân toát ra mùi tiền- Bạch Lăng Đằng. Người đàn ông như vậy xuất hiện, thu hút toàn bộ nhân viên nữ của phòng làm việc. Nơi này chỉ là một studio nhân viên trên dưới 10 người, đều là tri thức, cao thủ trong làng lập trình. Đa số nhân viên đều là nam, nữ cũng chỉ có 3,4 người, đều dán mặt vào lớp cửa kính ngắm nam nhân.Cố Mạc Chi cười cười, đối với bọn họ khá bất lực.
"Mau đi làm việc đi, đợi doanh thu tăng liền đem các chị đi thư giãn một chuyến, tới lúc đó trai đẹp còn sợ thiếu sao?".
Một cô gái nghe vậy, cười ha hả.
"Không phải chứ, sếp. Sếp mới thành niên không lâu, liền biết đến những nơi đó rồi?"
Thấy cô ấy ngốc, một người khác cốc tay vào trán cô ấy, bất lực nói:
"Cô đang nghĩ gì vậy? Ý sếp là đưa chúng ta đi du lịch, mà đi du lịch thì tất nhiên trai đẹp đếm không xuể rồi, cô nói xem phải không?"
"Ừ ha. Mau, mau đi làm việc"
"Chào sếp!"
Cố Mạc Chi mỉm cười vẫy tay lại.
"Anh hai, anh tới đây làm gì vậy?". Bạch Nhược Y chạy tới ngồi đối diện Bạch Lăng Đằng, tò mò hỏi.
Bạch Lăng Đằng mặt không biến sắc, lạnh lùng trả lời:
"Ở đây không có việc của em, tới chỗ khác chơi."
Bạch Nhược Y bĩu môi.
"Em là nhân viên ưu tú của chị Mạc Chi, không ở đây thì ở đâu? Ngược lại là anh đó, không ở công ty làm việc, chạy tới đây làm gì?"
Bạch Lăng Đằng lười nói chuyện, hắn chỉ nhìn Cố Mạc Chi, không nói gì.
"Em ra ngoài cùng đám người Hạ Hạ trao đổi trước, chị sẽ ra sau."
Cố Mạc Chi vỗ vỗ vai Bạch Nhược Y, cô ấy liền không bằng lòng đi ra ngoài, mạnh mẽ đóng cửa.
"Bạch tổng tới là có chuyện gì?"
Cố Mạc Chi ngồi xuống ghế, tay cầm tách trà nhâm nhi. Cô không để ý ánh mắt sâu thẳm của người đàn ông trước mắt.
"Vậy anh không lòng vòng nữa. Hôm nay đột nhiên tới là muốn cùng em hợp tác làm ăn."
"Bạch thị lớn như vậy, lại muốn cùng vô danh công ty như chúng tôi hợp tác? "
Bạch Lăng Đằng lấy ra một tập hồ sơ đặt lên bàn, tay đẩy về phía Cố Mạc Chi.
"Em cũng biết, anh đang thành lập một công ty nhỏ về mảng này, vừa hay phòng làm việc của em rất phù hợp, nên muốn cùng hợp tác. Tới đây rất nhanh sẽ đem công ty nhỏ đó sáp nhập vào tổng tập đoàn, tạo thành một phòng làm việc chuyên phụ trách các hạng mục quảng bá sản phẩm, thiết kế đồ họa cho các bất động sản..."
Cố Mạc Chi đẩy hợp đồng về phía Bạch Lăng Đằng, lắc đầu nói:
"Bạch tổng không cần nói những lời vô nghĩa đó với tôi. Dung Giai anh ta đang có ý định thành lập một công ty giống vậy, là trực tiếp công khai cạnh tranh với các anh, điều này Bạch tổng hẳn là hiểu rất rõ đi."
Bạch Lăng Đằng vẫn giữ một gương mặt vô cảm. Hắn lạnh lùng nói:
"Người đàn ông của em vì em mà làm nhiều chuyện như vậy, em thật sự không chút động lòng sao?"
Cố Mạc Chi nhắm mắt lại ngả người tựa vào sofa.
"Tôi không quên được anh ấy. Anh cảm thấy tôi có thể ?"
"Nếu em mở lòng. Cố Mạc Chi, chỉ cần em mở lòng, người đàn ông sẵn sàng hi sinh vì em có rất nhiều, kể cả anh. Sự việc lần trước là anh sai, anh xin lỗi em một lần nữa, mong em tha thứ cho anh."
Cố Mạc Chi cười tươi, đối với lời nói của Bạch Lăng Đằng có chút bất ngờ.
"Chuyện đã qua rồi, tôi không để trong lòng, chỉ mong anh đối với tôi không có tình cảm gì."
Bạch Lăng Đằng sững người, con ngươi mở to. Hắn không dám chắc chắn hay thề thốt bản thân đối với Cố Mạc Chi không có tình cảm gì đặc biệt, bởi vì tâm hắn rất loạn, và bản thân không thể nhận ra rõ bản thân.
"Không thể nào."
Cố Mạc Chi cười dụ hoặc, từ từ đứng dạy, bước về phía Bạch Lăng Đằng.
Thình thịch, thình thịch.
Tim Bạch Lăng Đằng đập nhanh dần, các ngón tay nắm chặt lại, căng thẳng nghẹt thở. Cố Mạc Chi đây là tính làm gì, tại sao đối với hắn quyến rũ như vậy?
Môi hồng, da mặt trắng mịn,lông mi cong vút, mắt đẹp như chứa hàng ngàn vì sao, nay chỉ chứa gương mặt của hắn. Bạch Lăng Đằng thích cảm giác này, khẽ nuốt nướng miếng, yết hầu chuyển động lên xuống. Mùi hương thiếu nữ thoang thoảng nơi chóp mũi, như chất gây nghiện.
Khi môi Cố Mạc Chi chỉ cách môi hắn một centimeter, đôi môi đỏ mọng ấy lại đột nhiên cách xa, đôi mắt trong như thu thủy ấy cũng biến mất, Cố Mạc Chi quay lưng về phía hắn, vô định nhìn thành phố qua lớp cửa kính ở tầng thứ hai mươi ba.
Bạch Lăng Đằng có chút lúng túng, không biết làm sao. Vừa rồi quá mất mặt, hắn không còn gì để nói.
"Nếu đã không có tình cảm, tại sao lại như vậy?"
Bạch Lăng Đằng nới lỏng cà vạt. Hắn bước tới phía sau Cố Mạn Nhu, không một tiếng động ôm lấy cô. Hắn khoác tay qua khuỷu tay Cố Mạn Nhu, tay còn lại đặt lên cổ thon gầy của cô, mô tả động tác bóp cổ. Tay hắn quá to, đôi với việc nắm được cổ Cố Mạn Nhu dễ như trở bàn tay.
Cố Mạn Nhu không có ý định phản kháng. Cô đứng im như một pho tượng, mắt vô hồn nhìn xa.
Bạch Lăng Đằng từ đầu đến cuối không hề vui, buồn, hay nổi giận, hắn chỉ có duy nhất một biểu cảm lạnh tanh. Khuôn mặt đó cùng với hành động ôm một người con gái trong lòng chẳng phù hợp. Cao hơn Cố Mạn Nhu cả một cái đầu, hắn có thể nhìn rõ lông mi cong vút, đôi mày thanh tú của cô. Lưng hắn đứng thẳng tắp, nhẹ nhàng rút tay ra khỏi cổ Cố Mạc Chi, từ phía sau áp má vào má cô, nhưng bị tránh né.
"Đừng phản kháng, bằng không ngày mai liền tới Cố gia cầu hôn, tới lúc đó người đàn ông của em cũng tới, thì cũng thật náo nhiệt."
Cố Mạc Chi hơi ngả người về sau, tựa vào lồng ngực Bạch Lăng Đằng, từ từ nhắm mắt lại.
Ngay khi Bạch Lăng Đằng nhìn thấy cổ cô, bỗng thấy khí quản khô nóng. Hắn cúi người hôn lên, rồi tại vai thon mảnh của Cố Mạn Nhu đặt răng, cắn mạnh.
Cố Mạn Nhu chịu đau, hai mày nhíu lại khó chịu, đến khi quá khó chịu mở mắt, mùi tanh của máu khiến cô sợ chết khϊếp, vội vàng đẩy hắn ra.
Cô chỉ tính cùng hắn chơi đùa một chút, thật không ngờ tên đàn ông này rõ ràng là kẻ điên biếи ŧɦái. Kế hoạch đối với Bạch Lăng Đằng, e rằng phải thay đổi.
Cố Mạc Chi tính đuổi Bạch Lăng Đằng ra ngoài, nhưng bỗng cơ thể mất thăng bằng, đầu óc quay cuồng, choáng váng. Bạch Lăng Đằng đỡ lấy Cố Mạc Chi, ôm cô kiểu công chúa.
"Anh, rốt cuộc đã làm gì?"