Dung Giai mở mắt, một khoảng không gian đen kịt hiện ra trước mắt, rồi biến đổi. Cảnh chuyển nhanh như tốc độ ánh sáng, cảnh hiện ra là hình ảnh Cố Mạc Chi cười xấu xa đẩy Đàm Thanh Nhã vào hồ nước lạnh. Nữ nhân đó kêu cứu thê lương, rồi bỗng có tiếng "ào", một nam nhân dung mạo giống hệt hắn nhảy xuống cứu người, ôm ấp Đàm Thanh Nhã trong lòng. Chat.
Người đàn ông đem một bạt tay in lên mặt Cố Mạc Chi chửi mắng.
Dung Giai thật đứng bên lại chơi vơi như linh hồn. Hắn liên tục quát lớn trong vô vọng.
"Sao mày lại tát a Chi? Hồ đồ! Mau dừng!"
Nhưng "Dung Giai" không hề hấn gì, liên tục xỉ vả Cố Mạc Chi không thương tiếc.
Cảnh chuyển tiếp tới quân bar, lần này là cuộc gặp gỡ của họ và Cố Mạc Chi. Đám đàn ông phỉ nhổ, hắt hủi cô như vật gì đó dơ bẩn, Dung Giai thật không ngừng ngăn cản, nhưng hắn chỉ là linh hồn, không thể can thiệp.
Cảnh chuyển dần tới từng sự việc, khi Cố Mạc Chi bị ngã cầu thang, rồi khi cô ở trường trong buổi tiệc chào đón... Tất cả đều hiện ra rõ mồn một, mà Dung Giai chỉ có thể trơ mắt nhìn cô bị hành hạ.
Cảnh cuối cùng, hắn, Dạ Tinh Hàm, Bạch Lăng Đằng, Cố Mặc, Tần Tuấn Duật cùng Đàm Thanh Nhã đứng nhìn Cố Mạc Chi bị 5,6 tên côn đồ dơ bẩn làm nhục, cô chết thảm.
"Không....!!"
Tiếng hét của Dung Giai vang lên, cảnh tượng kết thúc, hắn quay lại hiên thực. Hắn sờ sờ trán mình, ướt đẫm mồ hôi. Hốc mắt hắn ửng đỏ, ướt đẫm nước mắt.
"Ai ya. Nam nhi như cậu khóc lóc cái gì chứ? Ngươi so với đứa trẻ a Chi đáng thương kia khóc còn dễ hơn."
Bà lão phù thủy ngồi bên cười cười, miệng không ngừng chê bai hắn.
Dung Giai đau khổ nhìn bà, miệng mấp máy:
"Đây... Là kiếp trước của chúng cháu?"
"Đúng, nhưng không hoàn toàn đúng. Đây là bản gốc, là cái mà đáng lẽ các cậu phải theo, nhưng do tác động nên đã bị biến đổi thành hiện giờ. Ngươi mới dùng hết một nửa, nằm xuống tiếp tục đi."
Dung Giai gật đầu nằm xuống. Hẳn thả lỏng người, hít sâu một lần.
Cảm giác lâng lâng hiện ra. Hắn nhìn thấy em trai mình- Dung Khiêm hồi bé trong cảnh trước mắt. Hình ảnh tiểu Cố Mạc Chi anh dũng bảo vệ tiểu Dung Khiêm khiến hắn ngơ ngác. Nơi này giống như cô nhi viện, thêm lời nói của đám trẻ, hắn có thể chắc chắn đó là thật. Bà lão phù thủy nói, Cố Mạc Chi là tổng giám đốc, người sáng lập công ty gì đó Ngôn Chi... Vậy lẽ nào, đây là kiếp sống đó của cô?
Xem ra em trai hắn cũng không phải người ở thế giới này, hai người họ đã quen nhau từ trước, chẳng trách lại thân mật như vậy...
Cảnh chuyển tiếp, Cố Mạc Chi được nam nhân điển trai, dịu dàng cứu vớt, hai người lâu ngày sinh tình, tiến tới ở bên nhau. Dung Giai nghĩ nghĩ, hẳn người này là Hàn Mộ Ngôn kia, quả thực chiếm một phần lớn trong trái tim của Cố Mạc Chi!
Dung Giai nhìn thấy, Dung Khiêm ngồi phía sau nhìn Cố Mạc Chi cùng Hàn Mộ Ngôn tình tình cảm cảm, ánh mắt của hắn... có chút không đúng! Lẽ nào a Khiêm thích Cố Mạc Chi? Suy đoán này thật doạ Dung Giai sợ khϊếp vía. Hắn lắc đầu phút định. Không không không, không phải như vậy, chắc chắn không phải như vậy!
Nhưng ngay lập tức, cảnh tượng phía sau khiến hắn cứng đờ. Dung Khiêm nhân lúc Cố Mạc Chi ngủ mà hôn trộm? Dung Giai bỗng cảm thấy nghẹt thở, hô hấp khó khăn, tạm thời không chấp nhận kịp thời thông tin sét đánh này.
Hàn Mộ Ngôn bị bệnh chết, Cố Mạc Chi phơi mình giữa trời mưa to sấm sét, quỳ trước mộ của Hàn Mộ Ngôn thê lương khóc. Dung Khiêm luôn đúng bên che ô giúp cô, còn khiến bản thân ướt đẫm. Dung Giai rốt cuộc cũng hiểu, thì ra Dung Khiêm không chỉ thích Cố Mạc Chi, mà Cố Mạc Chi còn là chấp niệm của hắn, là người hắn yêu nhất cõi đời.
Đàm Thanh Nhã? Cô ta vậy mà lại là em của Hàn Mộ Ngôn? Cô ta chết vì bệnh tật. Chẳng trách Cố Mạc Chi ngày đó lại không màng thân thể yếu ớt chạy tới tìm Đàm Thanh Nhã, chẳng trách cô vốn thậm chí không quan tâm việc làm độc ác của Đàm Thanh Nhã trước kia vào mắt, lại đột nhiên dùng mình làm mồi nhử, một bước không dài dòng đem người phụ nữ đó thân bại danh liệt!
Thì ra tất thảy là do Đàm Thanh Nhã phụ lòng Hàn Mộ Ngôn, phụ lòng người đàn ông cô yêu!
Rốt cuộc bao việc Cố Mạc Chi làm cũng chỉ là vì người đàn ông đã chết này...
Cuộc đời vẫn tiếp tục. Năm Cố Mạc Chi hai mươi bảy tuổi, cô vì cứu một đứa bé mà tai nạn, chết. Dung Khiêm đau đớn ôm cô giữa mùa đông lạnh giá, khóc thương tâm. Hắn bán Ngôn Chi đi, một mình đem di ảnh của Cố Mạc Chi quay về nhà, không bao lâu sau chết.
Khi Dung Khiêm nhắm mắt cũng là lúc Dung Giai quay trở lại thực tại. Hắn khẽ day day thái dương để kìm hãm sự đau nhức của não.
"Cảm ơn bà đã giúp đỡ..."
Bà lão nhìn Dung Giai cười cười.
"Không có gì, chỉ là giao dịch. Con đường phía sau tùy cậu rồi. Ta chỉ giúp được đến đây thôi."
Dung Giai cúi đầu cảm ơn bà lão rồi rời đi. Trên đường về, có những suy nghĩ liên tục quấy rối, đòi hỏi câu trả lời từ người trong cuộc...
***
Cố Mạc Chi thơ thẩn nằm dài trên chiếc ghế sofa ngoài ban công biệt thự. Chiếc váy ngủ màu trắng theo gió nhẹ khẽ bay, xung quanh chỉ là tiếng lá cây xào xạc và tiếng gió rít nhẹ, an tĩnh đáng sợ. Cố Mạc Chi như mỹ nhân vô hồn phách, đôi mắt vô định nhìn, đầu gục vào hai khuỷu tay gầy gò còn vương vết bầm tím sau sự việc kinh thiên động địa kia.
Dung Giai bước tới nằm cạnh ôm lấy Cố Mạc Chi trong lòng. Hắn khẽ xoa đôi má mịn màng của cô, rồi đặt lên cổ cô một vài nụ hôn lướt qua.
"Đang nghĩ gì vậy?"
Cố Mạc Chi khép đôi mắt lại, hàng mi cong vút không lay động.
"Anh ấy về rồi."
Dung Khiêm khựng người. Người mà Cố Mạc Chi nói đến, hắn suy đoán cũng không dám suy đoán, sợ hãi kết quả cuối cùng...