Dung Giai theo dõi Cố Mạc Chi, phát hiện cô đi tới con phố nhỏ hẻo lánh nằm ở cuối thành. Chờ cô rời đi, hắn đi vào căn nhà nhỏ huyền bí."Một vị khách không mời mà đến..."
Từ trong bóng tối quỷ dị, tiếng nói của một bà lão vang lên.
Xung quanh ánh đèn xanh tím, ngọn nến yếu ớt miễn cưỡng soi sáng, mùi hương nén nhang lan toả...
Dung Giai rất kiên nhẫn. Hắn mặt không biến sắc ngồi xuống trước bàn nhỏ giữa phòng, nơi có ánh sáng chiếu tới. Hắn ngồi đợi chủ nhân của nơi này xuất hiện.
Mười lăm, hai mươi, ba mươi phút trôi qua, hắn vẫn ngồi đó như pho tượng tạc.
Rốt cuộc cũng xuất hiện. Đó là một bà lão mặc áo choàng đen, mặt đeo mặt nạ mạ vàng, tay chống cây gậy gỗ xù xì, tổng thể như phù thủy trong truyện cổ tích trẻ nhỏ.
"Chào bà."
Hắn nho nhã chào.
Bà lão cười ra tiếng.
"Đứa nhỏ đó cũng thật bất cẩn, lại để tên nhóc như ngươi bám đuôi..."
Thấy Dung Giai định mở lời, bà lão lắc đầu xua tay.
"Muốn biết đáp án đúng không? Muốn biết thì phải trả giá. Đứa nhỏ mà ngươi theo dõi đã đánh đổi một thứ quan trọng, ngươi thì sao, đánh đổi gì?"
Dung Giai nửa tin nửa ngờ. Hắn không biết lí do Cố Mạc Chi lui tới địa phương này để làm điều gì, nhưng trông thấy vẻ mặt đau khổ đó của cô, hắn nhất định phải tìm ra câu trả lời!
"Bất kì thứ gì?"
"Thứ gì đó quan trọng."
Dung Giai khẽ suy nghĩ một hồi.
"Kí ức được không? Tôi muốn dùng kí ức để đánh đổi!"
Bà lão phù thủy bật cười ha hả.
"Được thôi. Ngươi muốn đánh đổi phần nào?"
"Phần kí ức từ năm mười tuổi đổ lại, bà có thể lấy. Hãy giữ lại kí ức về tiểu Chi, tôi không muốn quên em ấy."
"A Chi năm đó cũng đâu phải A Chi của bây giờ, cậu cần gì phải như vậy?"
Dung Giai khó hiểu nhìn.
"Ý bà là gì?"
"Cậu sẽ sớm biết."
Nói rồi, bà ấy cắt một giọt máu từ ngón tay Dung Giai, nhỏ nó vào thứ dung dịch kì lạ, ngay lập tức nó đổi màu tím, khói bốc lên, kí ức trước 10 tuổi bị xoá sạch. Dung Giai cảm thấy như được thanh tẩy linh hồn, bao kí ức xấu xí hồi nhỏ cũng không còn nữa.
"A Chi, tên Cố Mạc Chi, hai mươi bảy tuổi, tổng giám đốc công ty lớn nhất thành phố."
Dung Giai nghe xong muốn phát điên.
"Bà đang nói vớ vẩn cái gì vậy? Cố Mạc Chi mười tám tuổi, nhà sáng lập game thực tế ảo, kiêm nhà soạn nhạc, tiểu thư Cố gia!"
Bà lão lắc lắc đầu.
"Sai. Cố Mạc Chi này không phải người của thế giới này. Đứa trẻ đó, là tình yêu của Hàn Mộ Ngôn. Ngươi không hiểu rõ mà còn đòi yêu sao?"
Dung Giai từ từ suy nghĩ kĩ lại, cảm thấy nên nghe hết một lượt.
"Mấy năm trước, ta cũng không nhớ rõ nữa, nhóc họ Hàn đó tìm tới ta, ngươi có biết hắn đã đánh đổi gì không?"
"Thứ hắn đánh đổi so với kí ức đó của ngươi, lớn hơn gấp vạn lần."
Dung Giai khẽ động mi tâm.
"Hắn đánh đổi gì?"
Bà lão cười cười.
"Là quãng thời gian còn lại. Hắn có thể sống thêm sáu mươi năm nữa ở thế giới này, nhưng hắn quá ngốc. Hắn dùng toàn bộ thời gian đó đẩy đến Cố Mạc Chi. Còn ngươi? Ngươi đã dùng gì để có được tình yêu của đứa trẻ tội nghiệp đó?"
Tay nắm chặt thành nắm đấm, Dung Giai đã từng không tin, hắn không tin con người có thể vì tình yêu mà hi sinh lớn... Nhưng nay hắn đã biết rõ, vì hắn đã làm và đã nhìn thấy.
Hắn luôn tự hỏi, Hàn Mộ Ngôn đó rốt cuộc là ai, rốt cuộc hắn là dạng người nào mà có thể khiến Cố Mạc Chi vừa yêu vừa hận sâu nặng như vậy... Giờ hắn đã biết rồi... Hắn chỉ là con kiến nhỏ bé trong những người tình nguyện vì Cố Mạc Chi mà thôi...
"Mười năm kí ức, ngươi chỉ có thể biết được như vậy. Nếu muốn biết rõ hơn, ngươi phải đánh đổi thứ khác!"
Dung Giai cười khổ.
"Tôi đã từng tổn thương em ấy, vậy hãy lấy đi thứ gì đó quý giá để chuộc tội..."
"Lỗi của ngươi không lớn, Cố Mạc Chi đã tha thứ cho ngươi rồi. Được, vậy ta sẽ lấy đi mười năm tuổi thọ của ngươi, chừng đó đã đủ rồi."
Dung Giai gật đầu đồng ý. Bà lão làm lại động tác như vừa rồi, rồi tiếp tục câu chuyện.
"Cố Mạc Chi không phải người ở thế giới này. Hàn Mộ Ngôn đã đem đứa trẻ đó tới đây, cầu xin ta cứu vớt nó. Bởi vì, số phận của tiểu thư nhà họ Cố, là bị trừng phạt, luân gian tới chết. Và người làm điều đó, chính là năm người các anh."
"Cố Mạc Chi nghịch chuyển số phận, đã đạt được cuộc sống riêng, nhưng đồng thời cũng mất đi điều quan trọng nhất của đời mình, Hàn Mộ Ngôn."
"Tình yêu như mèo vờn chuột. Con của hai đứa nhỏ đó chết, Hàn Mộ Ngôn chết, Cố Mạc Chi ở lại sống một mình cô độc, cuối cùng chết khi trong mình vẫn còn khát vọng tình yêu. Cố Mạc Chi tái sinh ở thế giới này, Hàn Mộ Ngôn lại dùng cả đời để người mình yêu được sống. Tên nhóc thông mình đó, lại dùng sáu mươi năm đó để trói buộc Cố Mạc Chi phải sống tốt. "
"Ta đã như vậy cả đời, lần đầu tiên thấy chấp niệm lớn như vậy... Aizzz... Người yêu nhau nhưng không thể đến được với nhau, là cảm giác gì?"
"Ta chỉ nói như vậy, mọi chuyện cậu phải chứng kiến. Nhỏ một giọt máu vào đây, nằm xuống, nhắm mắt lại, cậu sẽ biết được đáp án!"
Dung Giai cố gắng bình tĩnh, cố gắng giữ vững lí trí để nghe hết thảy. Hắn làm theo lời bà phù thủy già, dần chìm vào giấc ngủ...