Xuyên Sách: Học Bá Để Ý Đến Tôi

Chương 15: Như Một Giấc Mơ




Diệp Ninh Quân tỉnh dậy, mở mắt ra nhìn trần nhà còn có đèn phòng vô cùng sang trọng, cô nhớ bản thân ngủ thiếp đi trong lòng Trần Trì, cô hốt hoảng ngồi bật dậy vội đưa tay sờ người mình, cũng may quần áo còn trên người, cô thở phào nhẹ nhõm.

Diệp Ninh Quân bước xuống giường đi chân trần ra ngoài phòng, cô chẳng thấy bóng dáng cậu đâu cả. Đi đến phòng khách, bất chợt có một vòng tay ôm cô phía sau, ngửi được mùi hương bạc hà quen thuộc, cô không nhìn cũng đoán được là cậu.

" Trần Trì."

" Tìm tôi sao?"

" Ừm, cậu không đưa tớ về kí túc xá."

" Ở đây một đêm, ngày mai tôi gọi người giúp cậu đưa hành lý đến ký túc xá, tan học là có thể ở."

" Cảm ơn cậu."

" Trả ơn bằng nụ hôn đi."

" Cậu vô sĩ."

Trần Trì cảm nhận được cô đang dần mở lòng với cậu, không còn sợ cậu nữa làm cho tâm trạng cậu vô cùng hạnh phúc, cậu buông cô ra nắm tay cô kéo đến phòng ăn.

" Ăn tối thôi!"

Trần Trì cảm thấy bây giờ giống như giấc mơ của mình vậy, cùng cô trải qua từng ngày. Dùng bữa xong, vì cảm thấy ngại nên cô xung phong rửa bát, cậu cũng chẳng từ chối mà cho cô làm. Cậu khoanh tay lại nhìn cô từ đằng sau, hình ảnh trước mắt chẳng khác gì một cô vợ nhỏ giỏi giang.

Đợi một chút Diệp Ninh Quân đã rửa xong, cậu đi vào phòng lấy bộ váy chuẩn bị trước đưa cho cô, cô nói cảm ơn rồi đi vào phòng tắm rửa. Vừa vào trong đã kinh ngạc với độ xa hoa trong phòng tắm, rộng rãi hơn căn phòng trước kia cô từng ở.



Tắm xong tâm trạng Diệp Ninh Quân cũng được thư giãn không ít, cô búi tóc lên lộ ra xương quai xanh và cần cổ trắng ngần, váy mà Trần Trì chuẩn bị là váy một dây hoa nhí, dài hơn đầu gối của cô một chút lộ ra bắp chân trắng thon.

Diệp Ninh Quân vừa lấy sách ra học thì Trần Trì cũng vừa tắm xong, vừa đi vừa lau mái tóc ướt. Cô có chút ngượng ngùng quay mặt lại, không dám đối diện với cậu, đợi một chút cô quay người lại, cất giọng nhỏ hỏi cậu.

" Cậu có cần tớ giúp cậu lau khô tóc không?"

Động tác lau tóc của Trần Trì dừng lại, cậu quay lại nhìn cô một chút liền gật đầu đồng ý. Diệp Ninh Quân chầm chậm đi đến, cô nghĩ bản thân đã ở nhà cậu nên làm chuyện giúp cậu cũng là lẽ thường tình. Cô đứng phía sau cầm khăn nhẹ nhàng lau mái tóc cho cậu, gương mặt cô vô cùng chăm chú.

" Xong rồi."

Diệp Ninh Quân muốn giúp cậu treo khăn phơi, vừa đi được vài bước cô cảm thấy thế giới quay mòng mòng, trước mặt là gương mặt điển trai không có khuyết điểm của cậu, tư thế của hai người vô cùng ái muội.

Trần Trì đang đè cô ở trên giường a!

Diệp Ninh Quân cắn môi nhìn chằm chằm vào cậu, thấy cậu định hôn xuống cô liền dùng tay chặn môi cậu lại. Lại cảm nhận được lòng bàn tay vô cùng ướt át, còn có tí nhột cô vội rút tay ra. Nhân cơ hội này Trần Trì hôn lên môi anh đào đỏ mọng kia, cô cũng chỉ kịp ú ớ vài câu liền bị cậu nuốt vào trong bụng.

" Ưm...ư!!"

Nụ hôn ướt át khiến hô hấp hai người không thông nhưng vẫn dây dưa triền miên, lưỡi tinh ranh không xương cứ trêu chọc cô, cô muốn trốn nó liền đuổi tới ép buộc cùng dây dưa với nó. Cảm nhận oxy cô cạn kiệt, cậu dời môi xuống chiếc cổ trắng mà liếm mút, một trận tê dại khiến cô phải bật âm thanh thuần mỹ ra, cậu nghe được liền nhếch môi tiếp tục liếm láp xương quai xanh còn dùng răng cắn nhẹ đến khi có dấu hôn mới hôn đến bả vai của cô.

Trần Trì thật khó nhịn liền đưa tay lần mò vào trong váy kéo lên, bàn tay phủ lên đôi gò bông mềm mại kia, cảm xúc này thật khó diễn tả, cô dường như lấy lại được ý thức trước dục vọng của mình, cô vội ngăn bàn tay tinh nghịch kia lại, gương mặt kiều mị ửng hồng nhìn cậu.

" Đừng, chúng ta vẫn chưa đủ tuổi."



Trần Trì cũng dừng hành động của mình lại, nằm gục lên vai cô, cô cảm nhận được vật cứng đang phình to lên, còn có hơi thở vô cùng nóng bỏng đang thổi lên tai, khiến nó đỏ lên. Cô biết mình hiện giờ không nên cử động, nên nằm bất động, khoảng chừng năm phút cậu mới bật dậy ngồi thẳng lên còn giúp chỉnh lại váy.

" Muốn cùng học không?"

" À được."

Diệp Ninh Quân có chút xấu hổ, cũng may cậu lấy đề nghị này xua tan bầu không khí ngượng ngùng của hai người. Có học bá ngồi bên cạnh, nên cô nhân cơ hội này hỏi tới hỏi lui những bài tập nâng cao. Cô cũng thuộc dạng là học giỏi nên chỉ cần cậu giảng một lần cô liền hiểu và áp dụng ra được.

Nói học bài cũng không hẳn vì chỉ có một mình cô học, còn cậu chăm chú đọc sách của mình, cuốn sách của cậu đọc là về thế giới kinh doanh. Lâu lâu cậu lại dừng việc đọc sách lại giảng bài cho cô, cả hai học bài không phân biệt được thời gian, lúc cậu gắp cuốn sách lại ngước nhìn đồng hồ, cậu nhíu mày cất giọng lên:" Trễ rồi, đi ngủ."

" Tớ còn một bài nữa, cậu ngủ trước đi."

" Ể...Trần Trì!!"

Trần Trì chỉ hỏi cho có lệ, cậu không cần cô trả lời mà trực tiếp bế cô lên đặt lên giường, trên tay cô còn cầm cây viết, cậu tiện tay lấy cây viết ra rồi văng ra xa không thương tiếc. Cậu vòng tay ra ôm cô chặt vào lòng, nhẹ nhàng hôn lên trán cô một cái.

" Ngủ ngon!"

Diệp Ninh Quân bất mãn nhưng chẳng dám mở miệng trách móc, đành mặc cho cậu ôm ngủ. Lúc nãy còn mạnh miệng nói chưa buồn ngủ, nhưng xung quanh im lặng còn tối đi nữa khiến cô lại dễ dàng ngủ thiếp đi, còn chủ động cuộn vào lòng cậu.

______________

Sau khi cha mẹ Diệp về, bà nội liền tố cáo Diệp Ninh Quân bỏ nhà ra đi, còn nói hai mẹ con nhà dì Trương đến làm chứng, Diệp Phàm tức giận nghiến răng ken két, còn hùng hổ tuyên bố sau này sẽ bỏ mặt cô tự sống tự diệt.

Diệp Ninh Mạc rất bất ngờ vì Diệp Ninh Quân dọn hành lý ra ngoài sống, cậu lại nhớ đến cô đã leo lên chiếc sang trọng buổi chiều, cậu nghĩ chẳng lẽ cô đã câu được đại gia và được bao nuôi. Trong lòng cậu hiểu làm sao lại khó chịu đến khó thở, cậu vô cớ tức giận bỏ vào phòng trước sự ngỡ ngàng của gia đình và dì Trương.