Xuyên Qua Thú Thế Bác Sĩ Thú Y Ở Thế Giới Thú Nhân

Chương 5





Phúc Nhạc cảm thấy qua một ngày này, tam quan* (thế giới nhận thức) vốn cực kì kiên cường của cậu đã tan nát một lần lại một lần.
Nói đến nguyên nhân, kỳ thật chính là do cậu xuyên qua đến một thế giới thú nhân thuần gay a ha ha ha ha.
Barre thấy Phúc Nhạc có vẻ chịu đả kích không nhỏ, hiện tại sắc trời cũng đã muộn, cũng không nhắc lại chuyện của cậu nữa mà chỉ dặn Kanya chiếu cố cậu cho tốt, ngày mai ông sẽ lại tới.
Joe cũng biến trở về hình người, trầm mặc mà đứng ở một bên.

Kanya thở dài, thằng ngốc này xem ra là thật có chút động tâm a.
“Phúc Nhạc phải không? Ta là Kanya.” Kanya chủ động đi qua đi ôn nhu nói rằng.
“Xin chào.” Phúc Nhạc hồi phục lại tinh thần, ngại ngùng mà sờ sờ đầu đáp lại.

Chính mình vừa nãy khẳng định thực luống cuống.
“Đó là bạn lữ của ta, Casar, cái tên ngốc vừa mới doạ đến cậu là con ta, Joe.”Kanya giới thiệu từng người một trong nhà, khi nhìn về phía Joe trong mắt còn mang ý cười vui sướng khi thấy người gặp họa.
“Hoan nghênh cậu đến với bộ lạc của chúng ta.

Có lẽ sẽ không giống với nơi mà cậu đã sinh sống trước kia, nhưng chúng ta rất hoan nghênh cậu ở lại.” Kanya cười nói.


Đây là nhiệm vụ tộc trưởng trước khi đi giao lại cho y, nhất định phải làm cho Phúc Nhạc có ý muốn ở lại bộ lạc.
Phúc Nhạc trong lòng ấm áp, quan tâm cùng nhiệt tình trong lời nói của Kanya cậu cũng cảm nhận được, có lẽ là bởi vì tự ti cùng nhát gan, cậu càng có thể cảm giác được những biến hoá cảm xúc của mọi người, nếu đã có ý chán ghét thì có tươi cười cũng không che giấu được…
Phúc Nhạc vẫn sụt sịt, nghĩ thầm tôi không ở lại đây cũng chẳng có chỗ nào để đi a?
“Cám ơn, chú…Kanya.” Phúc Nhạc cảm kích nói, cậu không biết nên xưng hô như thế nào với nam tử thoạt nhìn như chỉ mới 30 tuổi tú khí ôn hòa trước mắt này, bất quá nhìn tuổi của y… Gọi vậy hẳn không thành vấn đề đi?
Ánh mắt Kanya càng nhu hòa, trong lòng mừng thầm, Phúc Nhạc diện mạo nhu thuận, bởi vì trường kì không thấy ánh mặt trời mà màu da rất trắng, khuôn mặt thanh tú, ngũ quan so sánh với các giống cái khác thì khéo léo hơn nhiều lắm, người lại lễ phép, thoạt nhìn không có tâm nhãn gì, đúng là một sự lựa chọn tốt để làm bạn lữ mà.

(mẹ chồng khen con dâu nức nở\=)) )
Kanya đối với ánh mắt nhìn người của mình rất có tự tin, huống hồ con trai cũng sẽ không tùy tiện mà thích người khác, cho dù là Kissah xinh đẹp nhất trong bộ lạc, còn diễm lệ hơn đứa nhỏ này một chút, cũng không lọt được vào mắt Joe.
“Bé ngoan, hôm nay con ở lại nhà chú nhé.

Chú đi làm gì cho con ăn.” Kanya cười tủm tỉm sờ soạng đầu Phúc Nhạc một phen, đứng dậy đi làm cơm chiều.
Gây sức ép đến hiện tại, đã sớm đến giờ cơm chiều, lúc Phúc Nhạc xuyên qua, canh gà hầm còn chưa ăn đâu, cho nên giờ bụng cũng đã rỗng tuếch.
Joe cùng Casar yên lặng cùng Kanya đi ra ngoài.
“Muốn đi săn thú sao Joe?” Kanya kinh ngạc nhìn con trai chuẩn bị rời khỏi bộ lạc nói.
Joe gật gật đầu hóa thành thú hình chạy vội đi.


Hắn muốn đích thân săn được con mồi đưa cho Phúc Nhạc! Đây là tâm ý của hắn.
Tuy rằng hiện tại A Nhạc còn không thích mình, nhưng hắn cũng luyến tiếc buông tha.

Cậu ấy nhỏ yếu như vậy, không có mình bảo vệ khẳng định sẽ bị thương.
Joe a, ngươi nhất định đã quên là thú nhân sẽ không chủ động thương tổn giống cái rồi.
Phúc Nhạc cũng không ngốc trên giường, vốn thân thể cũng không có vấn đề gì, chỉ là bị dọa hôn mê mà thôi, giờ hoàn toàn có thể hoạt động.

Huống chi bởi vì thật lâu không đi lại giống người bình thường, lúc xuống giường bước chân trên đất, đôi chân mang lại cảm giác kiên cố vững chắc khiến Phúc Nhạc cảm động đến sắp rơi lệ.
Có chút không quen mà dậm chân một cái, Phúc Nhạc tò mò đi ra khỏi căn phòng có chút hôn ám, đi tới trong viện.
Kanya đang nhóm lửa nấu thức ăn, Casar ở một bên xử lý da lông cùng nội tạng con mồi trên một tảng đá, lại thường thường hỏi Kanya có cần giúp gì hay không, ôn nhu mà lại trầm mặc.
Nhìn một màn ấm áp trước mắt, Phúc Nhạc đột nhiên cảm thấy chính mình hình như cũng không cần phải uể oải như vậy, đại khái là mình đem thế giới này hình dung như yêu quái đây mà.
Cho dù là Casar lạnh lùng nhưng tâm tính sở hữu cùng lực chú ý đều đặt trên người Kanya, hay là Joe ôn nhu trầm mặc đã cứu mình, hình như họ đều không có như mãnh thú thô lỗ dã man giống trong tưởng tượng,mà ngược họ còn muốn “thuần khiết” hơn nhiều so với những nhân loại cậu đã gặp qua.

Ít nhất trong ánh mắt của họ không hề có nhiều tâm tư phức tạp.

Phúc Nhạc đứng phát ngốc nghĩ mấy chuyện vẩn vơ, áp lực trong lòng nhất thời giảm bớt hơn phân nửa, thay vào đó là tò mò và cảm kích.

Bây giờ, chân của cậu đã tốt lắm a.

Mẹ rốt cuộc không cần lo lắng mình đi ra ngoài doạ người nữa rồi? Cậu có thể không chút nào che dấu mà lớn tiếng nói mình thích ai, không có người khinh bỉ, sẽ không có người tị như tránh rắn rết nữa…Phúc Nhạc vẫn luôn bị giam cầm trong gông xiềng vô hình, lại chỉ vì cảnh tượng sinh hoạt ấm áp trong nhà Kanya mà như dần tiêu tán …
Lúc Joe tha con mồi trở về liền kinh ngạc phát hiện người trong lòng của mình đang cùng ma phụ nhà mình vui vẻ cười nói nấu thức ăn, trong lòng mềm nhũn, lặng lẽ đi vào trong viện nhả con mồi xuống.
Phúc Nhạc thấy được hắn, vội vàng cười vẫy tay: “Joe!”
Joe sửng sốt, có chút thụ sủng nhược kinh, A Nhạc không ghét hắn?
Phúc Nhạc nhìn bộ dáng Joe kinh ngạc ngốc lăng có chút buồn cười, con báo này vẫn thực đáng yêu mà.

Ánh mắt rơi xuống vết máu khi con báo cắn xé con mồi, Phúc Nhạc hơi hơi nhíu mày.
Động tác nhỏ không tránh khỏi mắt Joe, trong lòng nhảy dựng, mình lại chọc cậu ấy tức giận rồi sao?
Ngay sau đó liền nhìn thấy Phúc Nhạc vẫy tay với hắn, Joe mơ hồ, lo lắng gì cũng quên hết, hớn ha hớn hở tiến đến bên người Phúc Nhạc.
Bởi vì lo lắng Phúc Nhạc sợ hãi, hắn dừng lại cách Phúc Nhạc nửa thước, dùng một đôi mắt vàng xinh đẹp sáng rọi chờ mong mà nhìn Phúc Nhạc.
Phúc Nhạc không hiểu sao lại nghĩ đến hình ảnh một con chó thật to, hình như lúc này đang chồng lên bóng dáng của Joe…
Một chút do dự cùng kiêng kị cuối cùng trong lòng cũng bị biểu tình lấy lòng không hề che giấu của Joe mà tan thành mây khói, vẫy tay để hắn tới gần hơn một chút, nhìn chung quanh một chút, phát hiện trong viện cũng không có nơi chứa nước, có chút khó xử: chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế của cậu lại phát tác, cứ muốn rửa sạch vết máu kia cho con báo.
“Joe, chỗ nào có nước?” Phúc Nhạc cuối cùng vẫn là sảng khoái xin giúp đỡ.
Joe còn đắm chìm trong niềm vui sướng khi A Nhạc để hắn tới gần, nghe xong lập tức cắn cắn góc áo Phúc Nhạc, ý bảo đi cùng hắn.

Phúc Nhạc liền đi theo sau Joe, đi qua gian phòng cậu vừa mới nghỉ ngơi kia, phát hiện sân sau chính là một dòng suối nhỏ, lượng nước không nhiều lắm, giống một con mương bé hơn, tuy nhiên nó hoàn toàn có thể thỏa mãn nhu cầu sinh hoạt của một nhà.
Phúc Nhạc nhân cơ hội nhìn ngó chung quanh, phát hiện dòng nước tuy nhỏ nhưng lại kéo dài không dứt, dọc theo dòng suối nhỏ có thể nhìn thấy không ít phòng ốc, giờ phút này cũng đang toát ra khói bếp lượn lờ.
Ngồi xổm xuống vốc một nắm nước, nước trong vô cùng, thậm chí còn tản ra hương vị thanh tân, Phúc Nhạc đơn giản rửa mặt.

Không thể không nói, nơi này tuy rằng lạc hậu, nhưng lại bảo vệ môi trường rất tốt, tuy rằng có không ít hộ gia đình nhưng thảm thực vật xung quanh bộ lạc thực rậm rạp, phóng mắt nhìn qua đều là một mảnh xanh biếc.
Vẫy tay gọi Joe lại đây, vỗ vỗ lưng hắn ý bảo gục xuống, Phúc Nhạc bắt đầu giúp Joe tẩy trừ vết máu đỏ sậm đã sắp khô trên người.
Một lần tẩy trừ này cậu mới phát hiện, lông Joe tuy nhìn qua thấy cực kì dày rậm bóng loáng, nhưng có sờ lên mới phát hiện có rất nhiều lông rối, không phải trơn mượt hết, đại khái là bởi vì không có tắm rửa sạch sẽ mà ra.
Nhìn phòng ốc nơi này, Phúc Nhạc cũng có thể phỏng đoán được nơi này đại khái không có xà phòng hay đồ vật tẩy rửa gì đó, cho nên trên người Joe không có khả năng không nhiễm một hạt bụi.
“Joe, lúc mấy người biến thành thú hình, da thú trên người đi đâu vậy?” Phúc Nhạc cố gắng dùng ngón tay vuốt xuôi mớ lông hỗn độn trên người hắn, đột phát ý tưởng hỏi han.
Joe đang được hai tay Phúc Nhạc mềm nhẹ xử lý mát xa thoải mái đến nheo mắt lại, trong lòng sắp bị vui sướng bao phủ, lấy can đảm dùng đầu cọ cọ lòng bàn tay Phúc Nhạc: “Da thú chính là da lông khi ở thú hình.”
“Thần kỳ như thế?!” Phúc Nhạc kinh sủng: “Thế lúc ở hình người da thú có thể cởi ra sao?”
Joe không rõ vì sao mấy cái vấn đề của Phúc Nhạc đều kỳ kỳ quái quái, nhưng vẫn là thành thật gật đầu.
“( ⊙ o ⊙)! Vậy nhỡ cởi ra bị trộm đi thì phải làm sao!”
Phúc Nhạc hỏi ra vấn đề mình quan tâm nhất, nếu bị trộm đi, thú hình chẳng phải là trơn như gà luộc!
“… …”
Joe trầm mặc không nói, làm sao có thể bị trộm đi chứ!.