Tuy rằng mạnh miệng, nhưng bảo Phúc Nhạc thật không khổ sở thì là giả, cho tới bây giờ cậu chưa bao giờ nghĩ mình sẽ rời khỏi thế giới quen thuộc, tuy rằng nơi đó không có người nhớ mong mình, buồn bực, nhưng căn bản không biết nên làm gì.
Tuy rằng trước kia cậu cũng là một tên tử trạch* (chết sống cũng không muốn ra khỏi nhà), cũng không giao lưu gì với thế giới bên ngoài, nhưng cậu đã sinh sống ở Thiên Triều gần hai mươi năm, ít nhiều đã có một loại đồng cảm nhận thức xã hội.
Hiện tại đột nhiên đến một thế giới hoàn toàn xa lạ, cậu chính là một người ngoài.
Huống chi, bởi vì nguyên nhân tính hướng, cho dù cố lấy dũng khí muốn đi ra khỏi thế giới phong bế chính mình, cũng vẫn cứ thật cẩn thận lo lắng hãi hùng, một chút gió thổi cỏ lay, liền lập tức lùi về vỏ kén của mình.
Nói cho cùng, cậu căn bản không biết nên giao lưu với người khác như thế nào, cho nên trước kia cho dù là ở trường học hay là phòng khám bệnh,cậu đều sắm một hình tượng trầm mặc ít lời nặng nề, cho nên rất khó dung nhập với bầu không khí xung quanh.
Hiện tại, không phải là càng có tuyết thêm sương sao* (đã đen còn đen hơn)?
Barre nhìn Phúc Nhạc, thấy cậu không có cầm lại cái đồ chơi cục gạch kia nữa, ngược lại lôi cái bao da thú ra, móc ra một đồ vật khác.
Hiền lành mà nhìn Phúc Nhạc vẫn như trước chậm chạp trì hoãn, nhẹ nhàng đẩy cánh tay cậu, lấy một miếng thảo dược xanh thẫm nhét vào tay cậu.
Phúc Nhạc nhìn cái thứ đồ ăn trông như cỏ dại phơi khô này, nghi hoặc mà nhìn Barre.
Barre nở nụ cười, làm động tác “Ăn hết”.
Phúc Nhạc do dự, thứ này cho tới bây giờ cậu chưa từng thấy qua a.
Ăn vào có thể tiêu chảy hay không đây?
Barre vẫn luôn cổ vũ mà nhìn cậu, ánh mắt của ông lão hiền lành này ngoài ý muốn trong suốt, Phúc Nhạc cảm thấy, hẳn là ông ấy không cần hại mình đâu nhỉ?
Cân nhắc một lúc lâu, Phúc Nhạc vẫn là nghe lời đem miếng thảo dược phơi nắng kia bỏ vào trong miệng, nhai nhai sau đó tái cả mặt, mợ nó, vị mù tạc! Thật sự là cậu không phải đang tham gia cái game xảo quyệt (tricky) nào đấy chứ? !
Cố nén suy nghĩ muốn nhổ ra, nhanh chóng nuốt chửng xuống, nháy mắt cả người đều hư nhược, bị mù tạc kích thích mà nước mắt chảy ròng ròng: “Nước…”
Mọi người nghe xong đều sửng sốt, có thể nghe hiểu rồi sao? Joe phản ứng lại đầu tiên, cầm một cái chén làm bằng xương thú lao ra ngoài múc nước về, lại khẩn cấp vọt trở về, đưa cho Phúc Nhạc.
Phúc Nhạc ngửa mặt cho hắn một nụ cười thật tươi, ôm lấy cái chén thật lớn uống ừng ực nước xuống bụng, mới đem được cái vị cay sặc mũi kia áp xuống được.
Joe ngơ ngác mà đứng ở chỗ cũ, trái tim như chịu kích thích mà đập nhanh kinh hoàng, hận không thể đem tiểu tử trước mặt ôm vào trong ngực mà an ủi, lau đi những giọt lệ của cậu.
Mà Joe cũng ma xui quỷ khiến mà làm như thế thật, bàn tay to hơi có chút thô ráp to nhẹ nhàng xoa mặt Phúc Nhạc, thật cẩn thận cứ như sợ dùng sức hơi mạnh một tí sẽ thương tổn đến người ta, khẽ vuốt lau đi nước mắt đọng hai bên má Phúc Nhạc.
Phúc Nhạc sửng sốt, nhìn trước mắt mỹ nam mặt mày ôn nhu mà nhìn mình, không khỏi da mặt hồng hồng, lòng dạ cũng kích động lên, trong đầu cứ quanh quẩn mãi một câu: bị mỹ nam sờ soạng! Không biết nên phản ứng ra sao, Phúc Nhạc liền ngơ ngác nhìn Joe lúng ta lúng túng mà nói không ra lời.
Kanya cùng Casar liếc nhau, hai người đều có chút kinh ngạc cùng trêu tức, tiểu tử thúi này cũng thông suốt rồi?
Barre càng đầy mắt ý cười nhìn hai người bọn họ trầm mặc không tiếng dùng ánh mắt giao lưu, lặng lẽ từ bên giường lui ra.
“Bây giờ có thể nghe hiểu không?” Joe vội ho một tiếng đánh vỡ không khí có chút ái muội, nhẹ giọng hỏi, thanh âm trầm thấp mà ôn nhu.
Phúc Nhạc sửng sốt, cũng không để ý gì đến thẹn thùng nữa, giật mình phát giác bản thân lại có thể nghe hiểu người này nói gì.
“Xin chào, tôi là Phúc Nhạc.” Phúc Nhạc thử mở miệng, hy vọng bọn họ cũng có thể nghe hiểu lời của mình.
“Phúc Nhạc?” Joe thấp giọng lặp lại, trong mắt lóe ra vui sướng quang mang, mỉm cười nói: “Ta là Joe.” Hắn là thú nhân đầu tiên được đứa nhỏ này báo tên cho!
“Đây là nơi nào?” Phát hiện có thể giao tiếp, Phúc Nhạc cũng nhẹ nhàng thở ra, có chút thấp thỏm hỏi han: “Là… Mấy người đã cứu tôi?”
Joe gật gật đầu: “Tôi đem cậu từ rừng rậm mang về đây, nơi đó, nguy hiểm.” Joe cũng không thạo nói chuyện lắm, hai người liền anh tới tôi đi khô cằn mà hỏi đáp nhát gừng.
“Cám ơn anh.” Phúc Nhạc cảm kích nói: “Tôi đụng phải một con… con báo, cho nên bị dọa ngất.”
Tiếng nói vừa dứt, mọi người sắc mặt đều nhất trí trở nên cổ quái, Barre thì lại nhịn cười nhịn đến vất vả, lặng lẽ lôi kéo tay áo Kanya, thấp giọng kề tai y nói nhỏ: “Có thể cậu ta… chưa từng thấy qua thú nhân chúng ta.” Barre làm tộc trưởng, tự nhiên biết vài thứ, người nọ nói cho ông ta biết, không phải thế giới nào cũng có thú nhân.
Kanya vừa nghe bừng tỉnh đại ngộ, biết mà, con trai mình anh tuấn như vậy sao có thể đem giống cái đáng yêu dọa ngất xỉu được chứ.
Joe một lòng một dạ đặt trên người Phúc Nhạc, không nghe được giải thích của Barre, tâm tình đang vui sướng lập tức tụt xuống đáy cốc, hơi chút cô đơn thất vọng, bản thân lần đầu tiên sinh ra hảo cảm đối với một giống cái còn chưa có bắt đầu đã chết non, điều này làm cho Joe chưa từng yêu đương nhất thời thấy có chút thất bại, miễn cưỡng cười thấp giọng nói: “Cậu nhìn thấy …là tôi.”
Hả?
Phúc Nhạc bất lịch sự mà ngoáy ngoáy lỗ tai, nhìn chằm chằm Joe: “Anh lặp lại lần nữa?”
Joe không hiểu, nhưng sắc bén cảm thấy tuy bề ngoài Phúc Nhạc có vẻ trấn định nhưng cảm xúc lại không quá ổn định, chần chờ nói: “Cái cậu nhìn thấy, là thú hình của tôi.”
Sợ Phúc Nhạc không tin, Joe cố ý đứng xa chút, ngay sau đó trong nháy mắt, một mỹ nam tử anh tuấn đẹp trai biến mất, còn lại chỉ có một con báo cả người đen tuyền, đường cong cơ thể lưu loát, thoạt nhìn tràn ngập vẻ đẹp sức mạnh.
Phúc Nhạc ngẩng đầu nhìn Kanya, phát hiện tất cả mọi người là một biểu tình bình tĩnh như thường, hít thật sâu mấy lần, nhắm mắt lại, sau lại mở mắt ra, trước mắt vẫn là con báo, một đôi mắt sâu thẳm vàng óng đang lo lắng mà nhìn mình.
“Phúc Nhạc, thú hình của tôi… thực đáng sợ sao?” Joe nhìn đến Phúc Nhạc phản ứng có chút không bình thường, giống như đã bị đả kích thật lớn, không khỏi có chút thấp thỏm, há mồm hỏi.
Thú hình chính là tiêu chuẩn lớn nhất khi kén vợ kén chồng, nếu Phúc Nhạc không thích,vậy hắn cũng liền không còn hy vọng gì nữa.
Con báo còn có thể nói? !
Phúc Nhạc giật nhẹ khóe miệng, miễn cưỡng bình tĩnh trở lại: “Người nơi này… đều là như thế này phải không?”
“Đương nhiên không phải, còn có giống cái, giống cái không có thú hình.” Joe nghiêng nghiêng đầu nói.
Động tác này hơi có vẻ đáng yêu, Phúc Nhạc cảm thấy chính mình không còn sợ hãi như trước nữa.
Con báo trước mắt này…nói được chắc không phải sợ dã tính của nó đi?
“Giống cái?” Cậu bắt được một từ kỳ quái, khó hiểu, đây là xưng hô gì?
“Cậu không phải là giống cái sao?” một câu của Joe tương đương sấm dậy đất bằng, đánh cho Phúc Nhạc tỉnh mộng .
“Nơi này… không, không có phụ nữ sao?” Phúc Nhạc lắp bắp hỏi han, giờ phút này tâm tình của cậu không biết là tư vị gì.
Làm gay, không phải cậu chưa từng ảo tưởng qua một thế giới không có phụ nữ, chỉ có đàn ông.
Nhưng lúc ảo tưởng biến thành sự thật, cậu cũng không biết là kinh hỉ nhiều hơn hay kinh hách (kinh sợ) nhiều hơn nữa.
“Phụ nữ?” Joe không được tự nhiên mà lặp lại phát âm của cậu, không hiểu hỏi lại: “Đó là cái gì?”
“… … Cực kì hung dữ, mông cong, phía dưới không có tiểu kê kê (tiểu đinh đinh, thứ đó đó của đàn ông ấy).” Phúc Nhạc cũng không cố kỵ hình tượng, không chút do dự hình dung nói, còn thuận tay chỉ chỉ người anh em nhỏ phía dưới.
Nói xong liền nhìn đến vẻ mặt hoảng sợ rớt cằm của Kanya, Casar cùng Barre cũng vẻ mặt vặn vẹo trăm miệng một lời: “Đó là thứ quái vật gì vậy!”
“… …” Phúc Nhạc im lặng.
Cậu đại khái hiểu được, thế giới này chính là thế giới toàn gay..