Hiện tại việc nghiên cứu của ông Ba vẫn đang được tiến hành, dù thiếu thốn về ngọc thể nhưng điều đó cũng không gây trở ngại lắm, có gì thì dùng nấy không phàn nàn hay kêu ca. Cho dù ông có kêu ca thì chỉ làm tâm trạng thêm thoái chí chứ không được tích sự gì, vì căn bản vẫn không có thêm ngọc thể khác.
Ngọc Mai thì chưa biết đến việc bị giới hạn ngọc thể sử dụng nên vẫn còn ngồi ôm mơ mộng viển vông, kiếm được cả thánh thể mà chỉ nước Nam có đúng một viên để cho ba lớn của mình ngồi vọc, trong khi hai cha con chỉ được quyền sử dụng đến thượng thể là cùng.
Riêng ông Ba thì nắm rất rõ nếu không muốn nói là quá rõ, vì không chỉ một lần mà rất nhiều lần trưởng tử tộc như vô tình cứ nhắc đi nhắc lại việc này, cố ý để ông Ba biết đến tầm quan trọng muốn có được ngọc thể thì phải phục vụ cho Vương, nhưng ông Ba cứ trơ trơ xem như nước đổ lá khoai.
Lần này không về rừng mà đến sống ở khu nhà sàn, là nằm trong sự tính toán bước đi sắp tới của ông Ba. Việc thứ nhất là tìm chỗ ở cho các con vật thí nghiệm, các con vật bắt được lần trước hầu như vẫn còn sống nhăn răng, và để tiện cho việc nghiên cứu của mình không cần phải đi lùng bắt thêm. Không biết ông làm kiểu gì mà chúng sinh sôi nảy nở rất nhanh, nếu không muốn nói là quá tải không còn nơi nuôi nhốt, vì không muốn bị chú ý đến nên ông quyết chí quay lại nhà sàn, nơi đó vừa vắng vẻ lại vừa có mảnh đất kha khá, đang được Ngọc Mai trồng trọt nhiều loại gia vị rất tiện để nuôi nhốt các con vật này.
Việc thứ hai là ở khu vực nhà sàn thì không xa Trại lắm, rất thuận tiện để ông tới lui hỏi thăm về việc đăng ký khiêu chiến, tranh tài với đại thiện cấp bậc một của nước Tây đang phục vụ cho Vương. Ông Ba muốn học hỏi kinh nghiệm của những người thi trước, tìm hiểu thêm các bước tiến hành khiêu chiến thì cần chuẩn bị những gì.
Vì sang năm ông Ba muốn đăng ký thi Cấp, nghĩ tới nghĩ lui thì chỉ có thi đại thiện là hợp với sở trường của bản thân. Nếu khiêu chiến với đại thiện cấp bậc một của nước Tây thành công thì mới được tham gia thi Cấp. Cuộc thi này hấp dẫn được ông Ba chính là nhờ phần thưởng, đó là thứ ông đang rất cần, có thể được quyền đòi hỏi ngọc thể vượt số tuổi hiện có của bản thân là viên đại thể, có viên đó ông mới tiếp tục được việc nghiên cứu để sớm đi đến kết quả.
Tuổi sinh đẻ của con người chung quy không thể đến trăm tuổi, nên chỉ cần đến viên thượng thể là có thể dừng và công bố, vì phần nghiên cứu của ông đã đạt đến tám mươi phần trăm kết quả. Nhưng đã là nghiên cứu thì đòi hỏi phải chính xác và chắc chắn, dù không đạt tỷ lệ trăm phần trăm thì ít ra cũng phải hơn chín mươi lăm phần trăm, đây là tố chất nghề y đã ăn sâu trong máu, nên ông không muốn vội vã đi kết luận mà phải thật cẩn thận kiểm tra lại mới yên tâm.
Viễn cảnh về tương lai tươi đẹp với một cơ nghiệp lớn lao đang treo lơ lửng trước mắt, hỏi sao ông Ba không lăn xả vào để gặt hái. Cơ hội đến thì phải biết tranh thủ mà nắm bắt, chỉ cần nghiên cứu này thành công, ông tin chắc là tiếng tăm và hạ thể sẽ tự động tìm đến chảy đầy túi con gái ông cho mà xem.
Dù không thể hiện ra ngoài nhưng ông Ba vẫn lưu tâm ở trong lòng, nhìn con gái hàng ngày phải cau mày tính toán chi li từng chút một, đến việc khi ông nhờ vả mua tí rượu trắng con gái cũng phải suy nghĩ là nên mua ở đâu vừa rẻ lại vừa nhiều. Nhìn ông cũng xót lắm chứ, nhưng đây lại là cơ hội tốt để con gái rèn luyện thêm cho bản thân, sau này có gia đình còn biết vun vén lo trong ngoài cho tổ ấm thì được lợi nhiều hơn hại, bây giờ con gái ấm ức một chút nhưng hậu hôn nhân lại được suôn sẻ và hạnh phúc thì cũng không bõ công.
Ngọc Mai chính là nhân tố quan trọng khiến ông Ba quyết tâm bon chen đăng ký thi Cấp, dù sao thì nơi này danh phận rất được xem trọng, ông muốn làm chỗ dựa vững chắc cho con gái, chẳng bao lâu nữa Ngọc Mai cũng phải lập gia đình, muốn con gái sống tốt và không bị gia đình chồng khi dễ thì ít nhất cũng phải môn đăng hộ đối, chỉ có một mụn con mà vẫn không lo được thì ông làm ba cũng quá thất bại rồi.
Tuy ông Ba chưa công bố kết quả nghiên cứu cuối cùng, nhưng thành quả bấy lâu nay đạt được cũng rất khả quan, ông Ba cho rằng việc mọi người ở nơi này dùng ngọc thể để tăng tuổi thọ là trái với quy luật tự nhiên của trời đất, nếu muốn sinh được con cái nối dõi thì bắt buộc phải quay lại theo cái guồng tự nhiên vốn có, và tuân thủ đúng quy luật của một cơ thể con người bình thường, được cấu tạo thế nào thì sử dụng như thế đó.
Người dân ở đây đều cho rằng khi sử dụng viên trung thể và thượng thể sẽ được thay đổi hoàn toàn thể trạng sức khỏe, khiến họ trở nên tráng kiện, được cải tạo lại cơ thể và loại bỏ hết các mầm mống bệnh tật theo thời gian. Đặc biệt nhất là tùy theo thể trạng cơ địa của mỗi người khi sử dụng, sẽ quyết định giữ lại được bao nhiêu phần trăm tuổi trẻ.
Và được duy trì hình dáng cũng như sức khỏe tốt nhất hiện đang có cho đến ngoài trăm tuổi. Nếu muốn có tuổi thọ thì bắt buộc phải dùng hai viên trung thể và thượng thể, trải qua quá trình cải tạo thì mới có thể tiếp nhận được tuổi thọ của các ngọc thể khác sau này.
Theo ông Ba, những đặc tính siêu thực đó chính là cái bẫy ngọt ngào của hai viên ngọc thể này mang lại, không phải những gì người dân nơi đây phân tích và đánh giá về chúng đều sai, cũng không phải hai viên này không tốt mà là tốt quá mức, nên để lại tác dụng phụ không mong muốn đối với phụ nữ.
Khi mọi người bắt đầu sử dụng, thì toàn bộ cấu trúc cơ thể bị chững lại đột ngột nên nhìn bề ngoài ai cũng trẻ trung, nhưng thật ra số tuổi và sự hình thành trong cơ thể họ vẫn đang hoạt động như một cơ thể người trưởng thành bình thường không sử dụng đến ngọc thể, điểm khác biệt là người bình thường khi bước vào tuổi trung niên thì quá trình lão hóa vẫn diễn ra điều đặn hàng ngày trong cơ thể cho đến khi già.
Riêng những người sử dụng ngọc thể đã được trải qua quá trình cải tạo, cơ thể họ vẫn sẽ lão hóa khi bước vào tuổi trung niên, nhưng sự lão hóa diễn ra không đáng kể. Dùng ngọc thể càng lâu năm thì sự suy giảm càng chậm, sức đề kháng vẫn rất dồi giàu, cho nên dù lớn tuổi nhưng các bệnh lý trong cơ thể rất hiếm xuất hiện.
Khi ông Ba thí nghiệm với các con vật giống đực thì rất tốt và không có vấn đề gì, nhưng với giống cái thì trong quá trình cải tạo do bị kích thích hoóc-môn chúng sinh sản rất nhanh trong một thời gian ngắn, qua giai đoạn đó hệ sinh sản trong cơ thể chúng bị lão hóa như tên bắn. Chúng ta có thể tưởng tượng giống như trái cây bị ép ủ cho nhanh chín, khi đã đạt tới độ chín muồi nhất định, thì lại không để được lâu và dễ bị hư hỏng, hiện tượng diễn ra này là quy luật tất yếu của cuộc sống.
Qua thí nghiệm đó, ông Ba cho rằng hai viên trung thể và thượng thể này không nên dùng cho phụ nữ, vì một khi họ sử dụng nếu một hai năm đầu không tranh thủ lập gia đình và sinh con, thì suốt những năm tháng sau đó rất khó mang thai, vì dù tuổi thật của họ là hai mươi thì độ tuổi sinh sản đều gần năm mươi tuổi. Đó là lý do vì sao phụ nữ nơi này nếu đã dùng ngọc thể thì rất hiếm có thai, nếu có mang thai thì đều sinh nở rất khó khăn, thậm chí một số người sức khỏe yếu không trụ được đến ngày vượt cạn.
Mà hầu như người dân nơi đây đều cho rằng độ tuổi có con tốt nhất là năm mươi tuổi trở lên, suy nghĩ này thật quá sai lầm khiến các chị em phụ nữ dù may mắn có thai, đa số phải chấp nhận hy sinh cả tính mạng mới có được con nối dõi cho gia đình chồng. Nhìn bề ngoài họ trẻ trung nhưng thật ra tuổi sinh sản của họ sánh ngang với các bà lão, sản phụ càng cao tuổi càng nguy hiểm, chưa kể đến nơi này không có các thiết bị y khoa tiên tiến để hỗ trợ cho những ca vượt cạn như ở hiện đại.
Với nơi cuồng Thần biển như ở đây, nếu ông Ba công bố nghiên cứu này chưa chắc mọi người đã chịu tin, đối với họ ngọc thể được xem là món quà vô giá được Thần biển ưu ái ban tặng, có thể vừa mang đến tuổi thọ vừa đem đến vẻ đẹp thanh xuân, đây là tín ngưỡng bất khả xâm phạm, sử dụng món quà của Thần biển chính là sự tôn kính nhất họ dành cho người, để đổi lại được sự bảo hộ tốt nhất về mặt sức khỏe hầu như ai ai cũng đều phải sử dụng.
Sau này khi công bố chị em phụ nữ nào nếu muốn có con, thì không được thọ và trẻ đẹp như các ông chồng, chắc họ sẽ rất sốc, vợ chồng mà nhìn cứ như hai mẹ con, chỉ mới nghĩ đã thấy chán. Điều này là bắt buộc, nếu là phụ nữ thì không được dùng hai viên trung thể và thượng thể, nhưng nếu họ không dùng hai viên đó thì sẽ bị gián đoạn, qua số tuổi có muốn dùng các ngọc thể khác cũng không có tác dụng, tuổi thọ của họ cũng sẽ giống như người bình thường.
Nơi này được thiên nhiên ưu ái, khí hậu và môi trường sống rất tốt biết đâu tuổi thọ sẽ được cải thiện, dù không dùng ngọc thể cũng có thể sống hơn trăm tuổi là rất có khả năng. Còn nếu không cam tâm, vừa muốn có con vừa giữ lại nét thanh xuân và trẻ trung thì họ nên tranh thủ cưới sớm và đẻ gấp, mà cũng chưa chắc có được con ngay, vì còn tùy vào cơ địa của mỗi người.
Nói chung thì ông Ba cũng không lo lắng về vấn đề mọi người có tin tưởng hay không, chỉ cần một người chịu làm theo cách của ông mà có kết quả là thành công. Con cái nơi này là một vấn đề rất cấp bách và quan trọng, ông không tin sẽ bị xếp sau tuổi thọ và sắc đẹp, thiên tính và phẩm chất của người mẹ thì dù ở thời đại nào cũng đều có đức hy sinh, ông tin vào điều đó nên không có gì phải vội.
Nếu cơ thể phụ nữ giống như người bình thường, thì tất nhiên họ phải dùng thuốc để bồi bổ cơ thể, không sớm thì muộn ông cũng sẽ mở một phòng khám và nhà thuốc đông y ở nơi này. Đại y lại sẽ có đất dụng võ, lúc đó ông Ba làm giàu kiếm hạ thể cho con gái làm của hồi môn là việc không khó.
...
Tiết trời buổi sáng cuối thu đầu đông hơi se lạnh, ngồi co ro trong xe ngựa Ngọc Mai đang thả hồn nhìn xa xăm ngoài cửa sổ, năm trước khi hai cha con đến nơi này tiết trời cũng vào thu. Trải qua hơn một năm nhanh như một cái chớp mắt, hiện tại Ngọc Mai như quên mất bản thân là người hiện đại, tâm trí không còn nhớ gì đến nguồn gốc hay xuất thân mình không phải là người ở đây. Cô thật sự đã hòa nhập rồi, thứ làm cô bận tâm nhất bây giờ chỉ có hai chữ ngọc thể, nếu yêu cầu gấp đôi hai chữ thì là: thật nhiều ngọc thể.
Đời người suy cho cùng rất ngắn, phải biết quý trọng và sống tích cực nhất có thể, hoàn cảnh hay môi trường sống đều có thể thay đổi được, khó khăn hay thuận lợi là do chúng ta lựa chọn, nếu có chọn sai thì hãy cứ mạnh mẽ mà vượt qua, quá khứ chỉ giúp chúng ta trưởng thành chứ không nuôi sống được tương lai.
Đó là lý do vì sao bà mụ nắn cho đôi mắt nhìn thẳng phía trước, mà không nắn thêm ở vị trí nào khác, nếu muốn nhìn lại phía sau thì chỉ có thể xoay đầu, động tác xoay đầu chính là do ý muốn của chúng ta, nếu đã là ý muốn thì nên muốn điều tốt đẹp nhất đến với cuộc sống hiện tại, giữ tâm trạng luôn lạc quan, vui vẻ nhìn thẳng và tiến về phía trước.
Ngồi mãi cũng buồn, ngắm cảnh mãi cũng chán, Ngọc Mai bắt đầu ngứa miệng, muốn tám tàng chuyện gì đó. Ngó thấy ba lớn đang ngồi vuốt ve con chuột đen thui thùi lùi trên tay, bao lời muốn tám đều tan biến, mất sạch mọi cảm xúc muốn nói chuyện với ông, Ngọc Mai bèn nhắm đến đối tượng còn lại trên xe.
Lết nhè nhẹ đến gần anh chàng tắm hồ đang ngồi đánh xe ngựa phía trước, lưỡng lự mãi hồi lâu để chọn cách bắt chuyện nào thật ấn tượng nhất, mặc dù Ngọc Mai cũng rất muốn chảnh tới bến, hay tỏ ra vẻ phớt lờ luôn ai đó cho đã cái nư. Nhưng dù sao cũng phải linh động xem xét vào tình hình thực tế, suy nghĩ muốn là việc của suy nghĩ, còn thực hiện được hay không thì đôi khi cũng bị phụ thuộc nghe theo cái bụng quyết định.
Sau khi sàng lọc qua lại rất nhiều câu, đến lúc lên tiếng bắt chuyện thì không nằm trong những câu đã chọn lọc, đời éo le thế đấy:
“Này! Anh ăn sáng chưa?”
Hỏi xong mới thấy mình ngu, Ngọc Mai muốn nhéo cho bản thân một cái, cảm thấy mất mặt giùm hội mê trai đẹp của chị em từng thân thiết, Ngọc Mai tiu nghỉu ngồi cúi đầu vò góc áo, vì cô nghĩ bình thường có nói mấy anh ta cũng không lên tiếng, bây giờ hỏi ngu như vậy chắc cũng không được trả lời.
Nhưng thật bất ngờ là anh ta trả lời: “Rồi”
Tuy chỉ một chữ ngắn ngủi nhưng đối với Ngọc Mai từng bỏ ra khá nhiều thời gian, công sức cưa anh ta thì khỏi phải nói mừng hớn hở không biết đâu mà lần. Trợn tròn mắt, Ngọc Mai đơ tại chỗ nhìn chằm chằm góc nghiêng gương mặt anh ta rồi tự lảm nhảm trong lòng: Trời thần thiên địa ơi! Hôm nay ổng ăn trúng cái gì mà dễ thương quá vậy nè!
Võ Ca trả lời xong đợi hồi lâu vẫn không nghe nói gì nữa thì cảm thấy hơi lạ, rất muốn quay nhìn thử gương mặt cô ta xem có biểu cảm gì, nhưng lạ như vầy thì không đúng lắm với bản chất thật nên có của cô nàng này, ít ra cũng phải luyên thuyên một trận. Chắc chỉ định mời anh ăn gì đó, không muốn phân tâm Võ Ca nhìn thẳng phía trước vững tay điều khiển ngựa, thỉnh thoảng còn vung roi quất giục ngựa chạy nhanh hơn một chút, không để ý đến Ngọc Mai nữa.
Đợi Ngọc Mai tỉnh hồn lại thì đã bỏ lỡ thời cơ bắt chuyện tốt nhất, nhưng không sao! Với thắng lợi bước đầu như vầy xem như có tiến bộ rất lớn, thừa thắng xông lên Ngọc Mai như được rà trúng hệ, chuẩn bị mở đài đây là tiếng nói Ngọc Mai phát thanh từ Trại của nước Tây.
Bắt đầu ngồi nhảm, tự hỏi rồi tự trả lời một mình từ sở thích cá nhân đến các loại cờ cô đang định làm, nói từ sáng cho đến gần trưa vẫn còn nói, lúc cô luyên thuyên thì Võ Ca không hề mở mồm trả lời thêm lần nào nữa. Vô tình hay hữu ý mà chỗ anh ta ngồi càng ngày càng xa Ngọc Mai, đến lúc Ngọc Mai dừng thì Võ Ca cũng đã trèo luôn lên lưng ngựa.