Xuyên Qua Ngàn Năm

Chương 43: Kiếm ngọc thể để ba lớn vọc




Cũng vì nếp sống thích rừng hơn biển, nên cả gia đình Võ Ca từ chối về Phủ sinh sống theo sự sắp xếp của Vương, tự tìm một khu rừng hẻo lánh cách Trại khoảng nửa ngày đi đường để khai hoang, xây một trang viên nhỏ vừa không xa người dân lại gần gũi với rừng. Thỉnh thoảng, hai cha con sẽ rời đi một đoạn thời gian ngắn để hỗ trợ cho Vương hoặc trưởng tử tộc, sau khi xong việc thì gia đình sẽ tùy theo tâm trạng, có lúc ở trang viên gần Trại hay đi thẳng vào rừng.

Riêng Võ Ca, ngoài những lúc đi làm nhiệm vụ, thì tất cả những thời gian còn lại anh đều sống trong rừng, không tiếp xúc cùng ai, không giao lưu hay tìm kiếm thêm bạn bè. Bản thân anh từ khi A ông mất, cũng đã dọn ra khỏi nhà, sống riêng một mình một cõi trong rừng. Thậm chí nếu không về thăm gia đình hay đi hỗ trợ, có đến mấy tháng anh đều lầm lũi sống một mình, không mở miệng nói chuyện được một câu, cũng không ảnh hưởng gì đến tâm trạng lắm.

Trong gia đình, Võ Ca là người nhỏ tuổi nhất, ngoài cha mẹ ra còn có A bà. Vài năm trở lại đây, A bà cũng đã đến ngưỡng tuổi bị bão hòa, sự xói mòn đang âm thầm diễn ra trong cơ thể. Để đảm bảo cho A bà luôn có sức khỏe và tinh thần tốt nhất, cha mẹ anh quyết định đem người về gần Trại sinh sống gần hai năm nay, không di chuyển tới lui vào rừng nữa.

Tính đến hiện tại thì A bà cũng đã hơn 160 tuổi, với số tuổi này được xem là thọ đối với phụ nữ khắp bốn nước, do hậu di chứng khi sinh con để lại, cơ thể phụ nữ bị tàn phá rất nhiều nên đa số ngoài trăm tuổi mọi người đều bị tốc độ xói mòn diễn ra rất nhanh. Cho dù có dùng bao nhiêu ngọc thể, thì sức khỏe của cơ thể cũng đã bị bão hòa, không dung nạp thêm được nữa.

Với tính chất đặc thù công việc luôn gặp nguy hiểm, không biết sẽ bị hy sinh tính mạng lúc nào, nên đàn ông nhà họ Võ khi cưới vợ đều tranh thủ sinh con nối dõi từ khi còn rất trẻ, và thêm một điều đặc biệt của dòng họ Võ, là không bao giờ nhận con nuôi, đó là lý do vì sao dòng họ anh có biệt danh ba đời độc đinh, rất ít con cháu.

Độc đinh là bên cha anh, còn bên mẹ thì hoàn toàn ngược lại, dòng họ của bà lại cực kỳ hưng thịnh, mặc dù chỉ có mỗi mẹ anh là con ruột, nhưng con nuôi thì có mặt khắp bốn nước. Thời điểm cả nhà họ Võ bị cấm túc trong rừng, hầu như bên gia đình mẹ anh không ai hay biết gì, vì lấy chồng phải theo chồng nên hơn hai mươi năm bà bị cắt đứt liên lạc với nhà mẹ đẻ.

Mặc dù dòng họ gia đình của bà rất nhớ thương, tìm đủ mọi cách hỏi thăm tin tức nhưng hầu như đều không tìm ra được. Trước khi đi vào rừng A ông chỉ thông báo, chiến tranh đã kết thúc hoàn toàn và dòng họ Võ cũng đã làm tròn nghĩa vụ, đến lúc phải nghỉ ngơi nên tuyên bố giải nghệ rồi biến mất tăm mất tích.

Từ lúc được ân xá quay lại biển, ngoài ông bà bỗng đâu Võ Ca lại có thêm hàng tá cậu với dì, thậm chí có đến hơn mấy chục anh em họ xa họ gần đến nhận thân thích, tay bắt mặt mừng chào hỏi suốt ngày này qua tháng nọ. Điều này thật sự là thử thách tính kiên nhẫn, cảm thấy rất phiền và quá sức chịu đựng với người có bệnh lười mở miệng, nên người lười đó lại càng siêng năng chạy vào rừng.

Xuất thân của gia đình bên mẹ Võ Ca cũng không thua kém gì ông cha, dưới trướng của A ông khi còn phục vụ cho Đại Vương, có hai dòng họ Bùi và Dương, được xem là cánh tay phải và cánh tay trái đắc lực của A ông. Dòng họ Bùi chính là dòng họ của mẹ Võ Ca, còn dòng họ Dương chính là dòng họ mẹ nuôi của cô nàng Ngọc Mai. Sau khi dòng họ Võ tạm thời mất tích, có thể nói hai dòng họ này phất lên như diều gặp gió.

Hiện tại, mẹ Võ Ca chưa biết đến sự tồn tại của cô nàng Ngọc Mai, nếu biết cô ta là con nuôi của đối thủ tranh tài một thời tuổi trẻ của mình, thể nào cũng xảy ra một phen lôi kéo giành giật. Cuộc sống trong rừng khá buồn tẻ nên mẹ Võ Ca hay tìm người nói chuyện để giết thời gian, ngoài A bà ra thì anh chính là đối tượng được mẹ mình ưu ái nhất.

Không cần biết Võ Ca có muốn nghe hay không, chỉ cần mỗi lần buồn miệng là mẹ anh cứ rỉ rả bên tai, thậm chí Võ Ca đi đâu hay làm gì bà đều tò tò đi theo kể lể về quá khứ tranh tài nhất nhì của mình với cô hai nhà họ Dương, bị phiền nhiều lúc Võ Ca muốn trốn biệt để bà khỏi tìm ra. Những câu chuyện chỉ xoay quanh từ so kè những cuộc thi xem ai thắng, giao đấu từng chiêu võ xem ai thua, hay thậm chí nhìn xem ai xinh nhất cũng tranh giành.

Lúc Võ Ca sáu tuổi sẽ nghe kể giai đoạn khi bà và cô hai nhà họ Dương sáu tuổi, lúc Võ Ca mười hai tuổi sẽ nghe kể câu chuyện của hai người khi mười hai tuổi. Câu chuyện của mẹ anh cứ lớn dần theo từng tháng từng năm, phân cao thấp những chuyện rất chi nhỏ nhặt từ lông gà cho đến vỏ tỏi, ấy vậy mà từ nhỏ cho đến lớn Võ Ca bị bắt nghe mãi vẫn chưa hết chuyện.

Mẹ anh được toại nguyện giết bớt thời gian, còn anh bị ảnh hưởng giết chết hết cảm xúc. Sau những tháng năm bị hành hạ tinh thần, di chứng ám lại đến giờ là đi đâu hay làm gì, vô tình hay hữu ý mà gặp những người nói nhiều như mẹ anh, hay như cô nàng Ngọc Mai này là cơ thể anh ta tự động di chuyển tránh xa, có lẽ bị ám ảnh quá sâu sắc nên phản xạ rất tự nhiên, bước chân tự đi tìm không gian an toàn cho hai lỗ tai.

Và để tránh sự giành giật trong quá khứ có thể bị khơi mào lập lại bất cứ lúc nào, thì cô nàng Ngọc Mai này anh sẽ để mắt đến nhiều hơn, không để ai có cơ hội giới thiệu trước mặt của mẹ anh là tốt nhất. Vì anh dám khẳng định, chỉ cần tiếp xúc một lần với cô ta là mẹ anh sẽ bị thu hút ngay tức thì, nếu lại biết là con nuôi của đối thủ một mất một còn, thì thể nào anh cũng sẽ là vật bị hy sinh trong cuộc chiến đó, không ai hiểu mẹ của mình hơn anh.

Với những gì anh quan sát được bấy lâu nay, thì cô nàng Ngọc Mai này rất dễ dàng chiếm lấy cảm tình của mọi người ngay từ lần gặp đầu tiên. Không chỉ mẹ nuôi của cô ta, mà hầu như các cô, dì, chú, bác nào khi tiếp xúc qua với cô nàng cũng đều thấy thích thú. Đến chính anh đôi khi cũng không tự chủ được cảm xúc mà hay nghĩ đến một cách rất khó hiểu, thì mẹ anh làm sao không thích được đây, khi tính cách hay người có quá nhiều điểm tương đồng, phòng hờ vẫn hơn.

Mãi ngồi suy nghĩ lan man, khi nhìn lại vị trí của hai người bên dưới thì không còn thấy ai, Võ Ca nhẹ tay nhẹ chân phóng xuống đất, cứ đường hoàng tự nhiên đi ra ngoài từ cửa chính, chỉ với vài bước chân thoăn thoắt, chớp mắt vài cái đã lại không thấy đâu.

Hiện tại Ngọc Mai đang thu dọn đồ đạc cá nhân trong phòng ngủ của mình, cô và ba lớn chuẩn bị dời đến ngôi nhà sàn nằm cách Trại chưa đến nửa ngày đi đường, Ngọc Mai có ý định chưa quay về rừng vội, tạm thời sẽ chuyển đến đó ở một thời gian. Còn hạt giống ở khu Trại này thì cứ kệ họ, gì chứ chọc cô một, cô phải đáp lễ lại mười, có thù mà không trả thì không phải là người quân tử rồi.

Cho họ chừa cái nết không vừa ý điều gì, là tạo áp lực bằng cách kéo bè kéo phái đi ăn hiếp người con gái yếu đuối là cô đây. Hơn nữa năm nay cô có ở trong rừng đâu mà thu với chả thập, mớ hạt giống có được là do thói quen tốt hay tàng trữ đồ phòng hờ mới còn mà đưa cho Lộ và Châu thôi. Nói chính xác là hay không bằng hên, Trại không hên bằng thì chịu chứ biết làm sao, bộ cô muốn ầm ĩ như thế này lắm chắc.

Mà nói nào ngay, một phần cô không muốn đi vào rừng lúc này là do ba lớn, mấy hôm trước chứng kiến cảnh ông hớt ha hớt hải kéo thân hình phốp pháp, lạch bạch chạy ào đến thiếu điều thở không ra hơi làm cô sợ chết khiếp, cứ tưởng có lần đó thôi ai ngờ thêm sáng nay nữa, hai lần xảy ra cách có mấy ngày, nếu bị thêm lần nữa chắc lấy phân nửa cái mạng của ông luôn quá.

Nhớ lại dáng vẻ thất thểu ngày hôm đó của ba lớn, lần đầu tiên trong đời mới chứng kiến được, nhìn vẻ mặt mếu máo muốn khóc của ông lúc tìm thấy cô, thấy rõ sự lo lắng và sợ hãi trong mắt ông, khiến trái tim Ngọc Mai cũng hồi hộp đập dồn dập theo, đến ruột cũng muốn quặn đau vì lo lắng, vội ôm chầm lấy ông dù không biết vụ gì làm ông kích động như vậy.

Sau khi bình tĩnh hơn một chút, ba lớn gấp gáp hỏi cô có dùng viên trung thể mà mẹ nuôi cho chưa, khi biết cô đã dùng chúng để làm vốn ủ cá lần trước, ông mới thở dài nhẹ nhõm đứng vái tứ phía, vái xong mới chịu ngồi xuống ghế vừa thở vừa nghỉ ngơi, không kịp uống miếng nước cô vừa mới rót để sẵn, đã vội nói lý do không để cô phải tò mò thêm lâu.

Đại khái là ba lớn đã phát hiện ra điểm không tốt của hai viên trung thể và thượng thể, chúng có vấn đề với cơ thể con người nhất là đối với nữ giới, nói chính xác hơn là đối với giống cái. Bấy lâu nay ở Phủ khi có được ngọc thể mẹ nuôi cho, ông đã âm thầm thí nghiệm với đám chuột đồng, ếch, nhái của mình. Ngọc Mai cũng biết rõ điều đó, vì chính cô đã nhờ A Đoàn cho người về rừng, đi săn lùng bắt những con đó về cho ba lớn của mình nghiên cứu.

Và cũng chính cô là người phải vác cái mặt mo của mình, vận dụng hết vốn liếng từ ngữ có được, cãi chày cãi cối cho bằng được, cái gì mà của thiên nhiên thì phải có cái tròn cái méo, gì mà trăm viên cũng phải có viên nhỏ viên to cho đỡ nhục, vì bị A Đoàn mắng vốn viên trung thể đó nhỏ hơn những viên khác và cũng không được tròn cho lắm.

Ngọc Mai khi nghe câu nói đó của A Đoàn, hận trước mặt mình sao lại không có cái lỗ nào để mà chui xuống trốn, thật tình là cô không hề nghĩ đến ba lớn đã táy máy tay chân vào viên trung thể đó. Trước mặt khi Ngọc Mai hỏi cần đưa để nghiên cứu không thì ông lắc lắc đầu, nhưng sau lưng thì ra tay lúc nào cô cũng không hay. Ngọc Mai đành ngậm ngùi liếm láp vết thương lòng một mình, đã vậy còn phải giấu giếm không cho ba lớn biết đến để ông đỡ quê.

Mà nghĩ kỹ thì ông bà nói chớ có sai “Đàn ông xây nhà, đàn bà xây tổ ấm” là quá chí lý. Chỉ có đàn bà, phụ nữ, chị em mới để ý mấy cái tính toán chi li vụn vặt là quá đúng luôn. Nghĩ sao vậy trời! Ngọc Mai ngửa mặt lên trời ấm ức, cô làm đến bốn mươi bảy cái khạp cá, ba lớn cũng nhìn thấy mà ông không hề nghĩ cô lấy gì để làm sao ta, không lẻ lấy niềm tin mà làm à!?

Từ lúc ba lớn giao hạ thể cho cô quản lý, chưa hề thấy người hỏi đến lần nào, có bao nhiêu đưa hết bấy nhiêu, nhưng mà có đưa được nhiều lần đâu chứ, hay ba lớn vẫn còn đang nghĩ là được ăn chùa uống không, hay thấy đồ đạc vừa được cho vừa được tặng hơi nhiều cái ỷ y, ăn uống tiêu xài dù không sử dụng đến hạ thể nhiều, nhưng lắt nhắt vẫn phải chi ra mà.

Giờ mà cô công bố sắp cạn hạ thể thì mặt của ba lớn sẽ trông như thế nào nhỉ, nghĩ đến mà tức á! Nào giờ cứ nghĩ ba lớn đã biết cô xài luôn viên trung thể rồi, nên cũng không thông báo cho ông biết để làm gì. Nhưng cũng nhờ vụ này mà Ngọc Mai đã có thể nhẹ lòng, vì cô đã biết chắc chắn và không cần lo lắng về ba lớn của mình thêm nữa.

Trước đây cô còn lăn tăn trong lòng vì nghĩ, không biết ba lớn có thật sự không bận tâm đến gia đình, bạn bè, không tiếc nuối gì về cuộc sống ở hiện đại như ông từng nói. Bản thân cô là trẻ mồ côi thì thôi không nói, nhưng ba lớn lại khác, tuy ông có niềm đam mê về rừng, nhưng bấy nhiêu đó cũng không phải là tất cả.

Khi bản thân ông còn có gia đình, anh em, dòng họ, có tài sản phấn đấu cả đời, có những mối quan hệ bạn bè thân hữu, có quá nhiều vướng bận chỉ bản thân ông biết và để trong lòng âm thầm chịu đựng một mình. Nhưng giờ thì Ngọc Mai đã có thể khẳng định, ông đã buông bỏ và thật sự thích nghi.

Đúng là khi con người ta buông bỏ được những lo toan về cơm áo gạo tiền, buông bỏ được những bon chen của xã hội, buông tất cả những áp lực, ngột ngạt, mệt mỏi, hối hả, không cần phải gồng mình chịu đựng, không cần phải phấn đấu hay cố gắng chứng tỏ vì điều gì. Chỉ cần sống đạm bạc nhưng được sống khỏe, sống tốt, sống bình yên và làm điều mình yêu thích, thì dù có cả núi vàng, biển bạc hay sông kim cương trước mặt cũng thành vô nghĩa.

Như ba lớn của Ngọc Mai bây giờ, tâm tính ông đang rất thoải mái và hưởng thụ, nếu có thấy ông mệt mỏi thì đó chỉ là do ông bận nghiên cứu, khám phá, tìm tòi, học hỏi. Cho dù bận đến nỗi cả ngày không uống nước, hai ngày không ăn gì, ba ngày không được nghỉ ngơi hay thậm chí cả tuần không được tắm, thì trong bụng ông cũng đang kêu gào là hạnh phúc đi.

Bây giờ thì Ngọc Mai đã có thể tự trả lời, nếu cô công bố hết hạ thể thì thế nào ba lớn cũng sẽ nói: “Ôi dào, chuyện nhỏ! Con muốn bao nhiêu thì ba lớn sẽ tìm cho con bấy nhiêu, không cần lo.”

Đại khái chắc không sai biệt lắm đi, chưa gì Ngọc Mai cảm thấy rất sầu não với vấn đề này, kiếm ngọc thể làm giàu đã mệt rồi, đã vậy còn kiếm ngọc thể cho ba lớn ngồi vọc nữa chứ. Mà mấy viên ngọc thể đó đâu phải đùa, bán hết lô nước mắm cũng chỉ được cỡ ba viên thượng thể, mà cả trăm viên như thế mới đổi được một viên đại thể để ông ngồi nghiên, và phải đến mười viên đại thể như vậy mới đổi được một viên hoàng thể để ông ngồi cứu.

Khi nghĩ đến phải mất mười viên hoàng thể như vậy, mới đổi được một viên thánh thể thì Ngọc Mai muốn xoắn não. Ôm trái tim đau thương, Ngọc Mai ngửa mặt lên trần nhà rên rỉ: “Ông trời ơi! Một viên thánh thể là có thể đổi được đến một tỷ viên hạ thể lận đấy.”

Chỉ mới nghĩ thôi đã muốn xỉu ngang xỉu dọc rồi, ba lớn đúng là dân chơi ngọc thể thứ thiệt, rất biết cách chơi. Nếu nhờ trưởng tử tộc đầu tư thì sẽ bị cười đểu vào mặt ngay, ai chứ anh ta dám lắm. Vì không ai sẽ tài trợ cho một việc quá tốn kém, chỉ mang tính chất nghiên cứu mà không được tí lợi lộc nào, nếu không muốn nói là rảnh ruồi. Thật áp lực quá!