Tính từ lúc xuất phát ở Trại, mọi người cũng đã rong ruổi qua ba lần trăng tròn rồi khuyết. Khoảng thời gian dừng lại xây nhà sàn, và chờ mở đường là khoảng thời gian mà Ngọc Mai thích nhất, cô sẽ tận dụng đi loanh quanh tìm kiếm, gom góp cũng được kha khá các gia vị và các giống hoa củ quả. Đặc điểm cây trái nơi này nhìn chung là rất lạ lùng, nếu chỉ nhìn bằng mắt sẽ càng thấy lạ hơn. Có một số loại ngửi cũng có thể đoán ra, nhưng đa số là không. Ngọc Mai thấy hao hao giống là cô sẽ mạnh dạn nếm thử, tuy trong bụng cũng run nhưng may mắn chưa từng đoán sai hay bị trúng độc lần nào.
Cũng không phải tất cả đều nhận không ra, một số loại nhìn phát biết ngay như tỏi và hành tím, tuy củ to như cái chén, lá bự như bắp giò của Ngọc Mai nhưng nhìn vẫn không khác biệt mấy. Hay như quả ớt Peru*, từ nhỏ đến lớn làm gì có cơ hội được ăn thử quả ớt hạt tiêu đắt nhất thế giới này, thế mà xuyên đến đây Ngọc Mai hái được cả một rổ to. Điển hình như trái cà chua, chỉ nhỏ như trái sơ ri, khi trái chín có đủ các màu đỏ, xanh, lam, tím, vàng rực rỡ cùng chung một cây.
Thứ mà hai cha con ông Ba nhìn thấy nhiều nhất trên đoạn đường di chuyển trong rừng đó là cây chuối và cây tre, mọc theo thành từng quần thể nhỏ. Cây chuối to gấp đôi cây bình thường mà Ngọc Mai biết, phát triển rất tốt cao gần bốn mét, tán lá rộng dài phủ kín được cả một người võ sĩ. Cây thì to nhưng quả thì bé, chỉ to hơn ngón tay cái một chút, chuối chín có vỏ màu đỏ sẫm ăn ngọt lịm, điểm trừ là có rất nhiều hột, Ngọc Mai chọn thật nhiều hột tròn đẹp để lại làm giống trồng. Còn cây tre thì gấp ba bình thường, có ống tre to bằng nửa người Ngọc Mai, cô tìm bẻ rất nhiều măng tre, bóc phần bẹ rồi thái miếng to bỏ vào chum nước có pha muối, đậy nắp lại để dành ăn từ từ.
Cả thân cây chuối Ngọc Mai không bỏ thứ gì, lá chuối cô đưa cho Baba lợp mái nhà sàn, tranh thủ thời gian mọi người dựng nhà cô đem cây chuối và măng tre tươi đi tìm đầu bếp, chỉ cho chú cách chế biến thành nhiều món ăn đa dạng cải thiện thêm thức ăn mới mẻ cho mọi người. Ngọc Mai đem thân chuối bóc tách hết lớp vỏ ngoài đem đi phơi nắng, khi phơi khô cô sẽ đan lát thành dép và nón cho Baba và bản thân dùng. Còn phần lõi bên trong đưa cho chú đầu bếp nấu canh thịt gà rừng, bắp chuối thì một phần thái mỏng đem xào, phần còn lại làm gỏi chua cay. Măng thì một phần kho chung với thịt gà, phần bỏ chung với gỏi bắp chuối, phần còn lại cô đem nướng lên hết.
Bữa ăn nào có thêm món mới thì y như rằng không đủ để ăn, các nhóm võ sĩ và nhóm thợ bình thường tránh ông Ba như tránh tà, nhưng từ lúc được cải thiện thêm các món ăn vừa mới vừa lạ thì lại tranh nhau đi hỗ trợ. Đầu bếp ở nơi này người ta gọi là đại thiện, dòng họ nội ngoại chỉ có mình chú đầu bếp nên mọi người gọi chú là Nhất thiện, ngoại hình trung niên nhìn cỡ ông Ba nhưng tuổi thì đã tròn trăm. Ngọc Mai thì hay gọi là chú Nhất cho nó tình cảm.
Từ lúc được Ngọc Mai khai sáng, thức ăn Nhất thiện làm ngày càng mới mẻ và quan trọng là ngon, khiến ông chú già vui khấp khởi, ngày nào cũng lẽo đẽo theo sau nhìn Ngọc Mai bứt cây này trồng cây kia, loại nào cũng xin một ít. Nguyên liệu nấu ăn mỗi ngày ông đều đi tìm Ngọc Mai, hỏi xem nên nấu như thế nào là ngon nhất, lần nào cũng vậy chỉ cần con bé lấy ba lô trên lưng xuống, là y như rằng đủ loại gia vị trên trời dưới đất ông chưa từng nhìn thấy bao giờ sẽ xuất hiện, cứ như là một cái túi thần muốn gì có đó.
Đối với người cuồng nấu ăn như ông thì những người như Ngọc Mai chính là báu vật, vừa không giấu nghề lại nhiệt tình chỉ dẫn. Chẳng những được chia sẻ những nguyên liệu nấu ăn mới lạ, lại còn được hướng dẫn đem trồng làm của riêng phục vụ lâu dài cho bản thân. Ông hận sau đến giờ bản thân mới được gặp Ngọc Mai, nhưng liền an ủi vẫn còn tốt hơn rất nhiều người chưa được gặp. Hiện tại, đại thiện của ông thuộc cấp bậc ba, nếu đem so sánh thì e rằng đại thiện cấp một đang phục vụ cho Vương cũng không giỏi được bằng một phần của Ngọc Mai. Ông thật chờ mong đến cuộc thi Cấp tiếp theo, giá nào ông cũng phải rủ rê cho bằng được Ngọc Mai đi thi, cho cái mặt của ông bạn đang phục vụ Vương phải ngẩn tò te mà phục lăn ông mới chịu, chỉ mới nghĩ thôi ông đã thấy vô cùng sảng khoái.
Mỗi nơi dựng nhà sàn, Ngọc Mai đều yêu cầu phát quang bụi rậm cây cối thành mảnh đất nhỏ kế bên, cô mượn cây cuốc của người hậu cần chăm chỉ cuốc đất để trồng trọt những loại hạt giống hoa quả mà bản thân tìm được. Khi đoàn người rời đi, lúc nào cũng sẽ có hai người khác ở lại, một người trông coi chăm sóc, một người đem về cho dân khu vực Trại gieo trồng theo lệnh của trưởng tử tộc mà Ngọc Mai không hề hay biết. Cô chỉ gieo hoặc giâm cành theo kiểu tự sinh tự diệt, lên thì sử dụng không lên thì trồng lại sau. Nếu biết có người chăm sóc như vậy cô sẽ nhiệt tình đưa hết các hạt giống và chồi cây con, còn khuyến mãi luôn cách sử dụng sau khi thu hoạch.
Hiện tại, Ngọc Mai đang rất được nhiều người nhớ thương tay nghề, và các tính toán riêng trong tương lai mà cô không hề hay biết. Cô cứ vui vẻ đi tìm thêm các loại cây mới, vui vẻ trồng trọt, vui vẻ cải thiện bữa ăn cho bản thân, sống đúng kiểu vô lo vô nghĩ như cách sống mà ông Ba đang hướng tới cho bản thân cô. Đi thêm một lần trăng tròn rồi khuyết, cuối cùng thì ông Ba cũng chọn được nơi ở chính thức, tuyên bố dừng lại kết thúc cuộc hành trình. Đi vô rừng thì lâu lơ lâu lắc, chứ bận ra chỉ cần lên ngựa phóng vèo vèo, ngày đi đem nghỉ chưa đến nửa tháng đã ra khỏi rừng, chạy thêm một ngày đường nữa đã có mặt ở Trại. Ngọc Mai nghe chú Nhất thiện nói xong mà thấy rét xương sống, đây là được hỗ trợ đó, nếu chỉ có hai cha con đi chắc hai năm mới đến được đây.
Địa điểm mà ông Ba chọn dừng, đến nhóm người võ sĩ cũng phải ồ lên kinh ngạc, vì phong cảnh mang vẻ đẹp huyền bí đến sững sờ. Một cụm cánh rừng nhỏ trên một quả đồi bằng phẳng, nhìn tím rịm một màu dưới nền trời xanh thăm thẳm. Từng bụi dây leo vàng nhạt mọc chằng chịt buông thõng hờ hững vắt trên cành cây tím, hay lòa xòa quấn quanh thân cây cũng màu tím. Một số dây leo men theo triền dốc thả dài xuống quả đồi bò ngổn ngang như những con trăn to nhỏ đang nằm canh cho nơi này.
Mọi người rồng rắn đi lên quả đồi, khi bước vào khu rừng phía dưới chân là thảm lá tím thẫm vừa dày vừa mềm, ngước nhìn lên sẽ chứng kiến được khoảnh khắc, từng chiếc lá khô còn sót lại đang lìa cành rơi rụng trong tiếng cành cây xào xạc, như một bản nhạc với cách chào riêng của thiên nhiên đang tung lá đón mọi người. Ông Ba nhìn rất lâu rất kỹ mới cho biết cây này thuộc họ cây sồi, khoảng cách giữa các cây khá xa nhau, cây không được cao lắm nhưng cũng ngang ngửa tòa nhà ba tầng, gốc cây cỡ ba mươi người ôm không hết, cành to và rộng vươn dài, tán lá thì thưa thớt. Đứng phía dưới nhìn ngắm từng ánh nắng chói chang tưng bừng ông Ba quyết định xây nhà trên cây.
Chọn một gốc cây to nhất, ông Ba yêu cầu xây dựng một ngôi nhà từ bốn đến năm gian, tách biệt nhau từ dưới đất lên thân cây. Điểm độc đáo là gian bếp, gian nhà vệ sinh, gian chứa đồ và cổng đều xây trên mặt đất vòng quanh liền kề thành một khối che kín mặt trước của gốc cây. Gian sinh hoạt chính thiết kế theo kiểu nhà sàn cũng xây ôm một vòng quanh mặt trước thân cây, nơi ngủ thì chia thành hai phòng dựng trên hai chạc cây phía trên gian sinh hoạt. Mỗi phòng đều có thể ngăn thành hai phòng nhỏ, vừa là phòng ngủ vừa làm thư phòng. Từ dưới đất thiết kế cầu xoắn ốc ôm vòng quanh thân cây đến các phòng phía trên. Vì gốc và thân cây khá to nên chỉ có thể xây mặt trước, chứ không thể xây ôm được hết cả gốc và thân cây. Mọi người hì hụi xây dựng mất thêm nửa tháng, khi ngôi nhà hoàn thành nhìn cứ như chốn thần tiên.
Đứng từ phòng ngủ trên chạc cây nhìn xa xa là các dãy núi lớn nhỏ nhấp nhô, đỉnh núi mây phủ mờ mờ ảo ảo, xung quanh là các thảm thực vật tầng tầng lớp lớp trải dài một màu xanh ngọc bích, có cây vương cao vun vút che cả tầm nhìn. Nơi đang đứng nhìn xuống phía trước mặt là con đường nhỏ mọi người đã tạo khi đi đến đây, nhìn lại như một tấm vải lụa lúc thẳng lúc quanh co ngoằn ngoèo, tô điểm thêm cho rừng núi nơi này một nét vẽ mềm mại trong tiết trời se lạnh của mùa đông. Quay nhìn về phía sau bên ngoài rừng cây tím, băng ngang qua một quả đồi nhỏ, kế bên là một thung lũng rộng lớn lọt thỏm giữa rừng cây, một con đường được mẹ thiên nhiên tạo từ dốc đồi đi thẳng xuống thung lũng. Ở lưng chừng thung lũng có rất nhiều vách đá ngầm, một thác nước hùng vĩ ào ào đổ xuống từ trong các vách đá ngầm đó trắng xóa cả một vùng, dưới thung lũng từng bãi đá ngổn ngang vây quanh các con suối lớn nhỏ. Từng chạc cây cổ thụ to có, nhỏ có mọc quanh các vách đá, dây leo lưng chừng bò qua lại giữa các cây bện thành bức màn lá xanh thẳm đang tắm mình trong ánh nắng rực rỡ. Ông Ba quyết định nhanh sẽ nuôi cấy thử ngọc ở dưới thác nước đó trước khi tìm cách nuôi ở biển.
Đứng từ trên cao nhìn ngắm rừng núi hoang sơ, từng làn gió vi vu như thổi bay những tâm trạng không vui vẻ, chỉ còn niềm hân hoan chào đón cuộc sống mới, nhìn ngắm cảnh sắc thiên nhiên xung quanh một vòng mọi người đều thích mê. Một số võ sĩ cũng bắt chước xây nhà như của ông Ba, tuy gốc cây nhỏ hơn và xa chỗ ông Ba, nhưng nhìn chung hàng xóm có vẻ đông đúc và nhộn nhịp hơn hẳn. Ông Ba tò mò hỏi mới hay, họ định đón gia đình vào đây ở để có làng xóm láng giềng cho vui. Ông không cần vui có được không hả? Nhưng dù sao cũng không đến lượt ông ý kiến, thôi kệ đi!
Nhìn thấy mọi người đông đúc, ông Ba chợt nghĩ đến nguồn nước phải cung cấp, nếu chỉ mình nhà ông sử dụng thì làm guồng nước be bé, nhưng khá đông hàng xóm thì lợi dụng nguồn nhân lực sẵn có, ông sẽ yêu cầu làm guồng nước thật to thật bự xài cho đã. Thế là ông Ba mất thêm một tuần bận rộn đi kêu mọi người tìm cây tre to, già và chắc chắn, chặt ống hoặc chẻ đôi hay tướt nhỏ thành dây lạt theo ý của ông. Bắt đầu hì hụi chỉ mọi người nối lại làm thành bánh xe. Khi có lực đẩy của nước guồng bánh xe sẽ quay liên tục, nước từ các ống sẽ được đổ vào các máng dài dẫn nước từ thác về sử dụng cho từng nhà. Muốn nước dẫn về đâu sẽ làm máng đến chỗ đó.
Ông Ba không biết rằng cách lấy nước này đã làm bùng nổ cả nước Tây, ông từ một bình dân đã được nâng cấp thành trí thức mà chính bản thân ông cũng không hề biết. Vương cũng không quan tâm ông Ba có công nhận hay không, chỉ cần Vương công nhận cho ông là được. Ông Ba tự bản thân mình đem bán mình lúc nào cũng không hay. Việc ông Ba sẽ cúi đầu nhận hay giãy nảy từ chối, thì cái này sẽ nói sau.
Vừa mới ổn định chỗ ở, núi rừng chào đón mọi người bằng trận mưa thật lớn. Sau khi đến nơi này, đây là lần đầu tiên hai cha con chứng kiến được trận mưa của núi rừng. Tiếng mưa vang dội, gió thốc ào ào, mọi người cảm thấy lo lắng, chỉ riêng ông Ba là ngoại lệ, nghe âm thanh nguyên thủy của núi rừng thiên nhiên, khiến máu huyết của ông sôi trào hứng thú. Vì mưa nên không thể ra cầu thang qua phòng con gái được, hiện các bảo bối ông thu thập được trong thời gian nghỉ ngơi ở nhà sàn Ngọc Mai đang giữ.
Ở chỗ cách nơi này xa thăm thẳm về phía Tây, Vương và trưởng tử tộc đang rất chờ mong, không biết thứ mà hai cha con ông Ba đang tìm kiếm là gì? Họ cứ nghĩ chắc thứ đó phải quan trọng lắm, nên ông Ba mới bỏ công sức vào rừng tìm kiếm như vậy. Có nói cũng không ai ngờ! Mục đích thật sự là chẳng có gì lớn lao cả.
Ngọc Mai vào rừng chỉ đơn giản, là muốn tìm các gia vị và thực phẩm cây củ quả để cải thiện thức ăn. Mục đích của ông Ba là tìm kiếm các loại thuốc quý hiếm chỉ được thấy trong sách để nhìn một lần trong đời. Nếu hai cha con Vương mà biết dám chừng họ sẽ kích động cho võ nghiệp giệnh mỗi người một đao cho bỏ tức. Biết bao sức người sức của bỏ ra, chỉ phục vụ mục đích tầm thường đến không thể tầm thường hơn của hai cha con ông Ba. Nếu các võ sĩ mà biết công sức họ tạo ra con đường lịch sử này, chỉ nhằm phục vụ mục đích tầm thường như vậy của hai cha con, chắc cũng không còn tâm trạng muốn làm hàng xóm.
*Ớt Aji Charapita có nguồn gốc từ phía Bắc Peru có giá hơn nửa tỷ đồng một kg. Dù được bán với giá đắt cắt cổ nhưng giống ớt có nguồn gốc từ phía bắc Peru này chỉ to ngang hạt đậu. Nếu ăn sống, ớt Aji Charapita có vị hoa quả tươi ngon giúp món salad hoặc các loại sốt có hương vị mới lạ hơn hẳn. Thế nhưng, loại quả này thường được giã nhỏ thành dạng bột để làm gia vị cho món ăn. Tuy không phổ biến ở các nước phương tây nhưng ớt Aji Charapita vẫn được đầu bếp ở nhà hàng 5 sao đặc biệt ưa chuộng.