“Trương thiếu trang chủ, không ngờ lại có thể gặp được ở đây.”
Người lên tiếng không phải thiếu niên cầm đầu, mà là một thiếu nữ váy trắng, sa mỏng che mặt, eo dắt một thanh trường kiếm. Nếu Lý Thanh Vân, Tạ Thiên Hoa đi theo cùng sẽ nhận ra người nọ không phải ai khác, chính là thánh nữ của Kiếm Trì Phùng Thanh La.
“Chào tiên sinh, tiểu nữ Phùng Thanh La.”
“Không dám. Dám hỏi vì sao thánh nữ lại biết tại hạ?”
Nguyễn Đông Thanh vừa trả lễ, vừa hỏi.
Trong mắt Bích Mặc tiên sinh của chúng ta, hắn thấy mình chẳng qua là hạng sơn dã thôn phu, vô danh tiểu tốt. Ngày thường cũng chỉ lo được mấy chuyện vụn vặt như gõ đầu trẻ mà thôi. Tuy hiện giờ đúng là gã phụ trách thay mặt ải Quan Lâm tham gia hội Mỹ Thực Tiến Vua, song chỉ nhiêu đó không đủ để người của đại thế lực xem trọng hắn.
Chí ít... Nguyễn Đông Thanh cho là thế.
Hắn nhẩm lại trong đầu, thấy khả dĩ nhất chỉ có hôm qua hắn được mời đến gặp đại diện của Long tộc là Long Thanh Y một lần, nhưng cũng chẳng qua là vì hắn “ăn nhầm” hầu gia của người ta mà thôi.
“Lẽ nào người ta nghĩ mình cấu kết với Long tộc mưu phản?”
Bích Mặc tiên sinh càng nghĩ càng sợ, chính đang chờ đối phương hỏi tội là sẽ lập tức phân bua, thì Phùng Thanh La đã nói:
“Bẩm tiên sinh, tiền bối trong tông môn tiểu nữ từng có dịp được diện kiến ngài, thế nên tiểu nữ cũng may mắn được biết tôn dung. Lần đó người đi cùng với Tạ tiền bối, chắc hẳn tiên sinh vẫn còn nhớ.”
Số là kể từ sau lần gặp ở Lão Thụ cổ viện, Lâm Phương Dung đã vẽ lại chân dung của Nguyễn Đông Thanh, truyền về Kiếm Trì. Các đệ tử hạch tâm của Kiếm Trì, trong đó có Phùng Thanh La, đều được xem qua. Thành thử, cô nàng chỉ nhìn một cái là nhận ra được “vị ở Lão Thụ cổ viện”.
“Ra là người quen của Tạ phu nhân.”
Nguyễn Đông Thanh gật đầu, ngoài mặt thì thản nhiên đáp lời, trong bụng lại thầm thở phào một hơi.
Cũng may, không bị nghi ngờ là tạo phản.
Nguyễn Đông Thanh thấy bầu không khí có hơi không đúng, bấy giờ mới sực nhớ ra đi cùng Phùng Thanh La còn có một đám thiếu niên nam nữ nữa. Gã bèn hắng giọng, hỏi:
“Không biết mấy vị đây là...”
“Chào tiên sinh. Tại hạ Lê Tam Thành.”
Phụt.
Nguyễn Đông Thanh trợn mắt nhìn về phía thiếu niên dẫn dầu, người vừa tự giới thiệu là Lê Tam Thành, ánh mắt hơi lộ vẻ mất tự nhiên,
Không phải đâu...
Huyền Hoàng giới không chỉ có vua lợn, còn có cả Lê Tam Thành?
Chẳng có nhẽ Hồng Đức đế xuyên không đến?
“Tiên sinh?”
“Không có gì. Không có gì. Nghe tên của công tử, nhớ đến một người mà thôi."
Nguyễn Đông Thanh lắc đầu, nói.
Lê Tam Thành cũng cười đáp lễ, rằng:
“Tiên sinh thấy tên của tại hạ kỳ quái cũng đúng. Gia phụ lấy tên cho ta, hàm ý mong rằng tại hạ lớn lên có thể được ba phần của tổ tiên là cũng đủ để quang vinh một đời rồi. Thế nên mới có cái tên là Tam Thành này.”
Sau khi gã lên tiếng, mấy thiếu niên thiếu nữ còn lại cũng lũ lượt tự giới thiệu:
“Tại hạ là Phạm Nguyên Hồng, xin ra mắt tiên sinh.”
“Tiểu nữ là Trần Công Châu, xin được vấn an tiên sinh.”
Nguyễn Đông Thanh thấy trong số này có cả một thiếu nữ tên Trần Công Châu, không khỏi băn khoăn tự hỏi đây có phải là một thông điệp đến từ vũ trụ hay không.
(Trần Công Châu là một nhà hàng nem chua nổi tiếng ở Hà Nội, nghe đồn được truyền nghề từ làng truyền thống Ước Lễ.)
Bấy giờ, Trương Mặc Sênh tít cả mắt, lại gần chỗ Phùng Thanh La đang đứng, nói:
“Trương mỗ chạy đến tận nơi chó ăn đá gà ăn sỏi này rồi thế mà vẫn có thể tương ngộ. Thánh nữ nói xem, có phải hai ta đúng là rất có duyên hay không?”
Cô nàng nhẹ nhàng lui lại nửa bước, giữ khoảng cách với Tiểu Thực Thần, đoạn nói:
“Lần này thái... Lê công tử mời đến Quan Lâm để mở mang kiến thức một phen. Đúng rồi, vì sao Trương thiếu trang chủ lại đi cùng với Bích Mặc tiên sinh?”
Lần trước ở Võ Bảng hội, Kiếm Trì và nhóm của Nguyễn Đông Thanh đứng khá xa nhau, lực chú ý của mọi người lại đổ dồn vào Bích Mặc tiên sinh và mấy người Thanh Vân, Tiểu Thạch, lão Lý, thành thử Trương Mặc Sênh biến thành người vô hình.
Tuy Tiểu Thực Thần cũng tới Tây An, nhưng Phùng Thanh La hoàn toàn không chú ý tới.
Về sau, cũng chỉ có Lâm Phương Dung là theo nhóm Đông Thanh, nhân mã Kiếm Trì đi thẳng từ Tây An về, thành thử cũng không gặp nhau thêm lần nào.
Trương Mặc Sênh vẫn hớn ha hớn hở, không hề tỏ ra chán nản, nói:
“Tại hạ đang giúp tiên sinh làm chút việc.”
“Ồ. Nhờ đến Tiểu Thực Thần chắc hẳn việc tiên sinh muốn nhờ có liên quan đến hội Mỹ Thực Tiến Vua sang tháng rồi. Tại hạ rất mong chờ được nếm thử tay nghề của thiếu trang chủ.”
Lê Tam Thành cười, nhẹ nhàng chen vào giữa hai người.
Nguyễn Đông Thanh tuy EQ thấp, nhưng hắn có thể nhìn ra cậu nhóc Trương Mặc Sênh này nhìn Phùng Thanh La bằng ánh mắt khang khác bình thường. Mà cô thánh nữ dường như cũng không thoải mái lắm, thậm chí có mấy phần gượng ép khi đi cùng cái tay Lê Tam Thành kia.
Thế là, Bích Mặc tiên sinh của chúng ta hắng giọng một cái, nói:
“Không biết Phùng thánh nữ có tiện về hàn xá một chuyến hay không? Tại hạ có mấy lời muốn chuyển cho Tạ phu nhân.”
Trương Mặc Sênh không ngờ tiên sinh sẽ giúp mình một tay như vậy, trong mắt hiện lên vẻ vui mừng.
Phùng Thanh La cúi đầu, nói:
“Tiên sinh đã có lời, vậy tiểu nữ xin nghe.”
“Tiên sinh...”
Lê Tam Thành giống như phát hiện được có điều không đúng, vừa muốn lên tiếng thì Nguyễn Đông Thanh đã cắt lời.
“Xin các vị công tử, tiểu thư thứ lỗi. Tại hạ sống nơi sơn dã đã quen, không thích có quá nhiều khách vãng lai. Nếu các vị có điều gì dạy bảo, xin lùi đến dịp khác.”
“Tiên sinh đã nói vậy, tại hạ cũng không cưỡng cầu nữa.”
Sự bất mãn chỉ thoáng lóe lên trong mắt Lê Tam Thành trong một sát na, sau đó lập tức hắn đã lấy lại vẻ nhàn nhã bình thản như cũ. Với địa vị của hắn, khống chế tâm tình quả thực không khác gì ăn cơm uống nước.
Dù sao, Lê Tam Thành sẽ không vì một chuyện nhỏ bằng con kiến mà làm mích lòng Bích Mặc tiên sinh, người có thể vào ở trong Lão Thụ cổ viện.
Nếu không, cái ghế thái tử này cũng chẳng đến lượt hắn ngồi.
Không sai.
Lê Tam Thành chính là thái tử Đại Việt, con trai của Trư Đế Lê Thiên Dực.
Lần này y mời các thiên kiêu kinh thành đến ải Quan Lâm là để quan sát thái độ của Bích Mặc tiên sinh, đồng thời chuẩn bị đi sứ vào Lục Trúc Hải.
Gần đây...
Thanh Tước rời biển Trúc, Long tộc lên bờ, không chuyện nào mà không phải đại sự kinh thiên động địa cả. Thành thử, Lê Thiên Dực phái thái tử Lê Tam Thành đích thân đến ải Quan Lâm, bắt kịp bước chân của sứ đoàn Long tộc.
Lần này rời khỏi kinh đô Cổ Long thành, Lê Tam Thành được giao cho hai nhiệm vụ:
Thứ nhất, làm rõ xem Bích Mặc tiên sinh Nguyễn Đông Thanh có thái độ thế nào với triều đình, với Đạt Việt.
Thứ hai, dò la động thái của hai tộc Thanh Tước, Long tộc.
Lê Tam Thành tuy không tính là tài trí ngập trời, song cũng chẳng phải là kẻ ngu ngốc. Chỉ từ nhiệm vụ được giao, hắn đã có thể đoán được thái độ của phụ hoàng mình là không muốn làm kẻ địch của Nguyễn Đông Thanh, ít nhất là trong khoảng thời gian ngắn trước mắt.
Thành thử, nếu Lê Tam Thành muốn an vị trên ghế đông cung, thì cũng chớ có dại mà đắc tội với Bích Mặc tiên sinh.
Nếu không, chỉ sợ đến bảy tám thành là Dực hoàng đế sẽ bỏ xe giữ tướng, lôi thái tử điện hạ hắn ra làm con tốt thí để xoa dịu Bích Mặc tiên sinh.
oOo
Nguyễn Đông Thanh phụ trách đánh xe, túc tắc trở về Lão Thụ cổ viện.
Phía sau xe, Phùng Thanh La được phân ngồi cạnh Hồng Đô, đối diện với Trương Mặc Sênh. Vốn là cậu Tiểu Thực Thần này xin việc đánh xe, vì: “không thể để tiên sinh phục vụ được”. Thế nhưng, Bích Mặc tiên sinh gạt phắt đi, lại ném cho Trương Mặc Sênh một ánh mắt động viên cổ vũ.
Thế là, có tình cảnh hiện tại.
Phùng Thanh La nhìn về phía Trương Mặc Sênh, khẽ truyền âm:
“Trương thiếu trang chủ, lần này cậu đắc tội thái tử Đại Việt. Người này là kẻ rất nhỏ nhen, tuy không dám phát tác trước mặt tiên sinh, nhưng chắc chắn trong tối sẽ ngấm ngầm đối phó cậu. Làm thế có đáng không?”
"Cái gì? Thái tử? Ách... Vậy, thánh nữ muốn tôi nói là ‘đáng’ hay ‘không đáng’?”
Trương Mặc Sênh giả vờ hoảng loạn, nửa câu sau lại cười tủm tỉm nhìn về phía Phùng Thanh La, ánh mắt trong veo của cậu chàng làm gương mặt dưới lớp mạng che mặt hơi hồng lên.
“Chẳng đứng đắn tí nào.”
Cuối cùng, Phùng Thanh La bật cười, truyền âm.
Trương Mặc Sênh lập tức nói:
“Thánh nữ không thể nói vậy được. Trương Mặc Sênh này bình thường tuy có chút ngả ngớn, nhưng riêng ước hẹn của hai ta thì tại hạ cực kỳ đứng đắn. Lời này nhật nguyệt làm chứng, thiên địa minh giám. Nếu như có dám nói lời dối trá, nguyện...”
“Được rồi. Thiếu trang chủ không cần phải thề đâu.”
Phùng Thanh La đáp.
Hai người dùng thuật truyền âm nói chuyện, suốt dọc đường không phát ra một âm thanh nào cả. Đáng thương Bích Mặc tiên sinh của chúng ta còn không biết hai người sau lưng đang nói lời ong tiếng bướm trong thầm lặng, lại nghĩ thằng nhóc Trương Mặc Sênh này ngại không nói được tiếng nào với gái, thế là thầm nhủ bụng:
“Cái thằng ngố này! Ngố không khác gì thằng Vân nhà mình.”
Bấy giờ...
Hai người tâm tình chán chê, Phùng Thanh La mới thu hết can đảm, lên tiếng hỏi Bích Mặc tiên sinh:
“Đúng rồi tiên sinh. Dám hỏi... tiên sinh có kiến giải gì về kiếm đạo?”
“Kiếm đạo?”
Nguyễn Đông Thanh cau mày, nhìn thiếu nữ trước mặt.
Lúc này, Bích Mặc tiên sinh của chúng ta quả thực rất muốn hỏi Phùng Thanh La một câu rằng:
“Cô nương, cô xác định không hỏi nhầm người đấy chứ?”
Trong mắt Nguyễn Đông Thanh, hỏi hắn về tu hành có khác nào tìm lang băm xin chẩn bệnh?
Không sợ “phúc thống phục nhân sâm” hay sao?
(Phúc thống = đau bụng, "phúc thống phục nhân sâm" hay "đau bụng uống nhân sâm" là một truyện cười dân gian khá nổi tiếng. Ai chưa biết có thể tra Google.)