Lúc này, ở bên ngoài.
Nguyễn Đông Thanh thấy sắc mặt mếu máo của Trương Mặc Sênh, ho khan một tiếng, giải thích:
“Tôm tép mua ngày hôm trước sẽ dùng vào một món khác, để cổ viện tự dùng. Thứ này cần sáu tháng đến một năm mới làm xong, có muốn cũng không đem ra tham dự Mỹ Thực Tiến Vua được. Thế nên, hôm nay chúng ta nói đến một món ăn khác.”
“Dám hỏi tiên sinh, món mà tiên sinh nói đến là gì?”
Thực ra, Trương Mặc Sênh phản ứng như vậy cũng không phải là do Nguyễn Đông Thanh không cho nấu món dùng tôm, tép, mà là bởi cái kiểu nói chuyện câu sau đấm câu trước của Bích Mặc tiên sinh. Bấy giờ đã hồi phục lại, nghe đến Nguyễn Đông Thanh thế mà dự định làm thêm một món mới, cậu chàng há lại không cảm thấy hứng thú? Thế là, Tiểu Thực Thần lại háo hức như trước, quay sang nhìn Nguyễn Đông Thanh bằng ánh mắt đầy vẻ mong chờ.
“Kể ra, thì cũng có thể tính là một món thịt sống khác.”
Nguyễn Đông Thanh gật gù.
Lúc ở trên đường, nghe thấy đám đồ đệ cố tình đấu giá mấy chai rượu tặng cho Hồng Vân, hắn đã nghĩ đến chuyện quay xe sang làm một trong số các món nhậu quốc dân: nem chua.
Huyền Hoàng giới không có văn hóa ăn thịt sống, thành thử những món chín bằng men chắc hẳn chưa xuất hiện.
Thành thử, nếu dùng nem chua, so với bò sốt vang có lẽ sẽ càng thêm độc lạ, nổi bật trong hội thi ẩm thực tiến vua.
Cho dù không thể thắng được quán quân, ắt hẳn cũng không đến nổi đứng bét. Hà huống, Nguyễn Đông Thanh đoán cái vị hoàng đế đương thời Trư Đế – Dực chắc hẳn phải là người trầm mê tửu sắc, ngày ngày thiết yến. Trong cung dù không có ao rượu rừng thịt, thì chắc cũng chẳng kém bao nhiêu, bằng không Trư Đế cũng không sử dụng chính sinh thần của bản thân để làm hội ẩm thực như thế.
Thành thử, Nguyễn Đông Thanh quyết định sử dụng quay xe.
Hai mắt Trương Mặc Sênh sáng rỡ, thầm nghĩ:
“Tiên sinh lại muốn làm món ăn sống? Hay quá. Đi theo tiên sinh quả nhiên là quyết định chính xác. Lần này trù nghệ của ta ắt hẳn lại có thể tiến thêm một bước rồi.”
Tiểu Thực Thần hắng giọng, ngồi thẳng lưng, nghiêm chỉnh nhìn về phía Bích Mặc tiên sinh, hỏi:
“Không biết tiên sinh dự định làm món tiên trân mỹ thực gì ở quê nhà? Có cần Mặc Sênh trợ giúp gì chăng?”
“Thôi. Nào dám xưng là tiên trân mỹ thực? Cậu cứ nói lời hoa lá. Chỉ là một món dân dã ở quê cũ của ta mà thôi.”
Nguyễn Đông Thanh nào có biết được những chuyện tu hành đại đạo gì, chỉ cảm thấy nem chua xưa giờ cũng giống như lạc luộc hay đậu tẩm hành, chỉ là món nhậu bình dân dân dã mà thôi. Tuy là có cách chế biến khác lạ so với ẩm thực Huyền Hoàng giới, song cũng chẳng đáng để mà được gọi là “tiên trân mỹ thực” như Trương Mặc Sênh vừa tâng bốc.
Tiểu Thực Thần nói:
“Tiên sinh nói thế nào thì chính là như thế, tiểu tử nghe tiên sinh.”
“Được rồi. Cậu ra chuồng bò đánh con bò già của ta đi. Ài... vì Quan Lâm ta đành phải hi sinh vậy!”
Nguyễn Đông Thanh suy nghĩ một đêm, thầm nhủ Dực hoàng đế có biệt hiệu là Trư Đế. Nếu dùng thịt lợn bình thường làm món nhậu e là có phần không được đúng lắm. Thế nên, gã mới nghĩ đến chuyện làm nem chua bò. Tuy không được đúng truyền thống cho lắm, nhưng ăn cũng ngon. Huống hồ, thịt bò làm đồ sống, đồ tái vẫn an toàn hơn là thịt lợn.
Trương Mặc Sênh nghe mà tá hỏa, vội vàng nói:
“Tiên... tiên sinh. Muốn làm món ăn thì để tiểu tử đi mua là được rồi. Sao lại phải giết con bò già?”
Nói đùa.
Bắt Tiểu Thực Thần đi giết con bò già, trừ phi là cậu ta thấy mạng mình quá dài.
Lấy tu vi tam cảnh của cậu ta, Lý Trầm Châu hắt xì một cái cũng đủ lấy mạng Trương Mặc Sênh.
Nguyễn Đông Thanh thở dài, nói:
“Cũng hết cách. Một năm nay ở đây chẳng thấy ai bán thịt bò. Mà món này phải dùng thịt tươi, còn nóng mới ngon.”
Gã cũng không phải mới đến Quan Lâm ngày đầu tiên, thế nhưng trong suốt một năm qua, chưa lần nào vào chợ mà Nguyễn Đông Thanh thấy được ai bán thịt bò cả.
“Chuyện này không khó. Tiểu tử lập tức truyền tin về sơn trang, nội trong ba ngày chắc chắn sẽ đưa chục con bò đến cổ viện cho tiên sinh. Làm tiến vua cũng được, để ăn dần cũng được. Còn con bò già cứ để nó ở lại kéo xe cho tiên sinh.”
Trương Mặc Sênh vội vàng nói.
Nguyễn Đông Thanh nhíu mày, bảo:
“Chuyện này sao có thể được? Tại hạ đã nhờ thiếu trang chủ giúp đỡ, bây giờ há lại có chuyện để Mỹ Vị sơn trang chịu cả phần nguyên liệu nữa? Vẫn là nên hi sinh con bò già đi thôi.”
“Sao có thể nói như thế? Tiên sinh... đây là ngươi ta cùng có lợi, sơn trang mua cách làm từ chỗ tiên sinh. Chỉ cần tiên sinh đồng ý để tiểu tử truyền công thức về cho sơn trang, chớ nói chi là mấy con bò, cho dù là gan rồng tủy phượng, chỉ cần tiên sinh muốn, Mỹ Vị sơn trang cũng dốc hết nhân mã tìm về cho tiên sinh.”
Trương Mặc Sênh vội vàng nói.
Nguyễn Đông Thanh không cho rằng cái câu “gan rồng tủy phượng cũng lấy về” kia của cậu ta là thật, đương nhiên là có mấy phần phóng đại. Song cũng rất lấy làm cảm động, mới hỏi:
“Lần này nhờ Trương thiếu trang chủ, đương nhiên không thể nào giấu cậu cách làm. Đến lúc đó cậu quay lại sơn trang, truyền thụ phương pháp cũng vậy, vì cớ gì còn phải tốn công tốn của mua từ tay của tại hạ?”
Trương Mặc Sênh đáp:
“Pháp bất khinh truyền, đối với người trong trù đạo chúng ta mà nói công thức nấu ăn cũng giống như công pháp vậy. Tiểu tử được tiên sinh nhờ vả mà được phương pháp đã là có lợi, chưa có sự cho phép của tiên sinh nào có dám ngoại truyền?”
“Ra thế...”
Nguyễn Đông Thanh gật gù, cái hiểu cái không.
Dù sao, tuy ở đời trước gã cũng có đọc tiểu thuyết mạng, nhưng hầu hết đều là tưởng tượng của người đời mà thôi. Kể từ khi đặt chân đến Huyền Hoàng giới, hắn thân là một phàm nhân, nào có tư cách tiếp xúc đến chuyện của giới tu hành?
Thế là...
Nguyễn Đông Thanh nhanh chóng thuật lại những gia vị cần mua để làm nem chua cho Trương Mặc Sênh nghe.
oOo
Bấy giờ trời đã quá trưa...
Nguyễn Đông Thanh chuẩn bị xe bò, để Trương Mặc Sênh lên ngồi cùng, kế lại đánh xe vào thành một chuyến.
Vốn là, gã định ngay ngày hôm qua sau khi báo cáo lại chuyện chuyến đi với Vũ Tùng Lâm sẽ tiện đường mua hết những thứ cần dùng trong món nem chua luôn, ngặt nỗi giữa chừng lại dính phải chuyện của Long Thanh Y.