Bấy giờ, Trương Mặc Sênh mới hiểu dụng ý của ba vị sư huynh, sư tỷ.
Hai người bọn họ nhắc lại chuyện về bốn câu thơ do Nguyễn Đông Thanh ngâm là để kị binh của tam tộc nghe.
Loại chuyện này, nhất là việc liên quan đến thành bại của việc xuất binh, an toàn của binh lính, bình thường trong các thế lực lớn đều là cơ mật, không phải cao tầng tuyệt đối không được phép nghe, không được phép biết.
Thành thử, nếu bốn người Lý Thanh Vân có cố tình ỉm việc này đi thì cũng là chuyện thường ngày, không thể trách cứ. Thế nhưng, hai người Tạ Thiên Hoa lại thản nhiên nói cho binh sĩ dưới quyền nghe.
Đến khi đại sư huynh cất cao giọng, Trương Mặc Sênh mới hiểu.
Lý Thanh Vân đang thu phục lòng người.
Nói ra phân tích của bọn họ về bốn câu thơ do đích thân Bích Mặc tiên sinh niệm, chẳng khác nào đang nói:
“Chuyến này sẽ rất nguy hiểm, nên bọn ta cũng sẽ thẳng thắn với các vị. Nếu có ai không muốn theo cùng, bọn ta không ép. Nhưng nếu đã quyết định tham chiến thì không thể rút lui giữa chừng.”
Tiết lộ quân cơ bí mật, cho binh lính dưới quyền một lựa chọn, từ xưa đến nay người cầm quân đánh trận thì nhiều, song có lẽ chưa một ai lại lựa chọn như Lý Thanh Vân.
Hành động này, vừa là tín nhiệm, cũng là thể hiện thái độ tôn trọng với sĩ tốt.
Ba trăm năm mươi kị binh của tam tộc, không phải ai cũng là loại thiếu niên nhiệt huyết tràn đầy, vừa nóng đầu lên đã nhao nhao đòi đánh đòi giết. Thế nhưng, cho dù là đàn ông trai tráng ngoài ba mươi tuổi, lão luyện nửa đời, thì cũng chưa từng thấy một tướng lĩnh nào tôn trọng quyết định của binh sĩ như Lý Thanh Vân.
Lại thêm, lần này bọn hắn đến Lệ Chi sơn, vốn là để kiến công lập nghiệp, vì người trong nhà liều mạng đánh ra một mảnh tiền đồ sáng lạn. Thành thử, chỉ cần đầu lĩnh không quá kém, bọn hắn cũng sẽ sẵn sàng ra trận không lùi bước, huống hồ còn được gặp một tướng lĩnh tốt như Toái Đản Cuồng Ma?
Sau khi bốn vị đồ đệ của cổ viện thuật lại việc thay đổi về xưng hô cho quân sĩ dưới quyền, coi như mọi sự sẵn sàng.
Ba trăm năm mươi nhăm người, cùng bước vào truyền tống trận, dịch chuyển vào Táng Thi đinh.
oOo
Cứ điểm trong Táng Thi đinh của Lệ Chi sơn được đặt trong một thung lũng nhân tạo, được gọi là Cốt Sơn.
Vách núi hai bên là khung xương của một hải thú to lớn, uốn cong thành hình móng ngựa tạo nên. Đến giờ tuy người ta đã đùn đất, chèn đá vào lấp kín các khoảng trống, song hãy còn có thể nhìn rõ những chiếc xương sườn dài mấy chục trượng, rộng bằng cả chum nước, xếp thành một hàng dài đều tăm tắp ở phía tây.
Cốt Sơn nằm ngay gần Huyết Bích, tây bắc tiếp giáp địa bàn của Thấp Cương, đông bắc lại đến gần phạm vi ba thôn trấn của Hắc Tam Giác. Chính vì vị trí đặc biệt, mà Cốt Sơn là cứ điểm tạm thời còn chưa bị Quân Doanh tấn công vỗ mặt, đánh hạ.
Người cầm đầu của cứ điểm Cốt Sơn tính ra cũng là một người nhẵn mặt: Trường Mệnh Trùng Hạ Hầu Duyệt.
Số là, lần trước gã trợ giúp Hồng Vân giải quyết đại dịch ở Quan Lâm, nhưng lại vì thế mà lỡ dở chuyện vận chuyển vật tư ra tiền tuyến. Họ Hạ Hầu cái gì cũng dở, nhưng trực giác đối với nguy hiểm vô cùng sắc bén, bản lĩnh giữ mạng có thể nói là độc bộ thiên hạ.
Biết mình có quay lại cũng sẽ bị lôi ra làm dê tế thần, nhất là sau khi Đồng Quang Vinh bị Võ Hoàng đến tận cửa chất vấn, gã bèn vội vội vàng vàng đến cổ viện, cầu xin một đường ra.
Hạ Hầu Duyệt không gặp được người sống, đánh bạn với Dâm Kê gần một tháng. Trong thời gian này, thỉnh thoảng mẹ con chị hàng gà và ông đồ mới nhậm chức cũng chạy đến, nói chuyện tiếp tế chút đồ gia dụng cho gã. Hạ Hầu Duyệt lại tháo vát, khả năng sinh tồn mạnh, đói thì bẫy thú bắt chim mà ăn, khát thì lấy nước trên rừng mà uống. Không biết có khi còn tưởng hắn là một vị cao nhân nào đó vì chán ngán thói đời ớn lạnh mà đi về chốn rừng núi ẩn cư.
Sau đó, Lôi Tổn quay về Lão Thụ cổ viện, dẫn hắn đến Lệ Chi sơn.
Vì là người được đại ca Lôi Tổn giới thiệu, Phó Kinh Hồng cũng không dám thực sự coi Hạ Hầu Duyệt là thuộc hạ, bèn sắp xếp cho y quản lý cứ điểm của núi Lệ Chi trong Táng Thi đinh.
Trường Mệnh Trùng vào nơi này quả thật như thả cá về biển.
Gã dẻo miệng, biết trước sau, lại có nhiều kinh nghiệm lăn lộn trong thương trường, cũng như quản lí chuyện hậu cần trên tiền tuyến. Thành thử, bất luận là cân đối chuyện thu chi của cứ điểm hay giao du các nơi, nghe ngóng tình báo thì Hạ Hầu Duyệt đều hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ được giao. Nếu không phải chính bản thân Trường Mệnh Trùng nhiều lần nhấn mạnh với Phó Kinh Hồng đừng tiết lộ sự tồn tại của hắn, chỉ sợ trong Quần Anh đường phải có một ghế cho Hạ Hầu Duyệt.
Lần trước bốn người Lý Thanh Vân vào Táng Thi đinh, gặp chuyện ở Thấp Cương, cũng là Hạ Hầu Duyệt phát hiện đầu tiên, báo cáo lại mọi chuyện cho cổ viện. Bằng không, Tô Mộng Chẩm chỉ sợ không thể nào đến kịp.
Hạ Hầu Duyệt đã được báo tin từ sáng, lúc này sớm đã sắm sửa nai nịt gọn gàng, thậm chí ngay cả dầu thơm bình thường ki bo kẹt xỉ, đi xem mắt cũng không nỡ dùng cũng lấy ra, chỉ để sao cho hình tượng bản thân tốt nhất có thể.
Thế là, gã đứng chờ trước cổng truyền tống, đón ba trăm năm mươi kị, Hoàn Nhan Vân Mộng và bốn sư huynh đệ đến Táng Thi đinh.
Vừa thấy bốn người dẫn đoàn mặt đeo mặt nạ quái dị, không rõ bằng chất liệu gì, Hạ Hầu Duyệt đã nhận ra ngay thân phận của bọn họ. Gã vái chào một cái, cung kính:
“Tiểu nhân Hạ Hầu Duyệt, là người phụ trách cứ điểm Cốt Sơn này, xin ra mắt các vị đại nhân. Không biết nên xưng hô với bốn vị thế nào, để sau này tiểu nhân còn tiện thưa gửi.”