Xuyên Qua Làm Nhân Vật Quần Chúng, Vô Tình Dạy Một Đám Đồ Đệ Thành Thánh Nhân

Chương 505




Ba ngày sau...

Trên Quần Anh đường.

Phó Kinh Hồng nhường ra ghế chủ vị, đứng ở hàng đầu tiên bên tay phải. Sau lưng gã lần lượt là Đặng Tiến Đông, Cao Tử Trọng, Chu Văn Võ. Ở bên tay trái, Mạc Vấn ngồi xe lăn, tay cầm một cái gậy gãi lưng cọ sồn sột vào trong áo. Phía sau gã là Lâm Thanh Tùng, Đặng Thiền Ngọc, cùng với ba vị tộc trưởng của Hắc Tam Giác.

Ngồi ở ghế chủ vị là một trung niên cao lớn vạm vỡ, tóc ngắn, chòm râu cắt tỉa gọn gàng.

Người này không phải ai xa lạ, chính là con bò già – Lý Trầm Châu – đã lâu chưa xuất hiện trước mặt bốn người Lý Thanh Vân.

Bốn người học trò của Nguyễn Đông Thanh lúc này cúi một gối xuống đất, hai bàn tay nắm thành nắm đấm, hướng đầu quyền vào nhau. Động tác này nghe đồn là thói quen của Thái Tổ Lê Đồ Thành, về sau tướng sĩ trong quân cũng học theo, từ từ thành truyền thống. Mỗi khi điểm tướng, nhận lệnh kỳ xuất chinh, người ta đều thực hiện động tác Đối Quyền này.

Lê Đồ Thành từ phương bắc mà tới, nhưng cả sáu nước đất Lục Quốc đều không chịu nhận nước mình có thói quen này, cũng có thể coi là một bí ẩn lớn của sử sách.

Lý Trầm Châu phất tay, ném bốn cái hộp gỗ lên bàn, hô vang:

“Lý Thanh Vân bước lên nghe phong!”

“Có mạt tướng!”

Lý Thanh Vân chậm rãi tiến lên, nhận lấy một cái hộp gỗ trên bàn. Cái hộp thiết kế vô cùng tinh tế, bề ngoài sơn đỏ, trên nắp còn khắc rõ ràng ba chữ “Lý Thanh Vân”, bút pháp không khác gì chữ viết trong những quyển tiểu thuyết cậu chàng vẫn đọc. Không khó để đoán được, người khắc tên của Toái Đản Cuồng Ma lên hộp gỗ không ai khác ngoài Hồng Vân.

“Nay thuận theo ý của tiên sinh, ban cho nhóc một tấm mặt nạ, thay mặt Lão Thụ cổ viện tiến vào Táng Thi đinh. Sau này trên chiến trường, có thể xưng tên là Xích Đại.”

“Cẩn tuân sư mệnh!”

Lý Thanh Vân hô lên một tiếng, đoạn đưa tay mở cái hộp gỗ ra. Bên trong, một tấm mặt nạ che nửa mặt, chạm trổ theo hình đầu hổ, nhuộm một màu đỏ thẫm. Cậu chàng ngẩn người, nâng chiếc mặt nạ trên tay, nhìn chằm chằm vào bảo vật không phải vàng ngọc, chẳng phải sắt đá, cũng không phải vải gỗ máu thịt trước mặt.

Không rõ vì sao, vừa nhìn thấy nó, Lý Thanh Vân đã cảm thấy mũi nghèn nghẹt, trái tim như bị một bàn tay siết quanh.

“Tạ Thiên Hoa bước lên nghe phong...”

Sau đó, lần lượt ba người Tạ, Đỗ, Trương đều nhận được mặt nạ của riêng mình. Cũng làm từ một chất liệu không phải vàng ngọc sắt đá, vải gỗ máu thịt, cũng là loại chỉ che nửa trên mà để lộ ra mũi miệng như của Lý Thanh Vân, chỉ khác mỗi màu sắc và thiết kế.

Nhị sư tỷ Tạ Thiên Hoa là một con cáo xanh, Đỗ Thải Hà thì là chồn trắng, Trương Mặc Sênh được một con trâu đen.

Cựu thánh nữ tộc Thanh Tước thử sờ lên chiếc mặt nạ, cảm nhận được khí tức quen thuộc còn vương vấn trên đó, tấm tắc:

“Vật này chẳng nhẽ là vảy của nương nương luyện thành?”

Lý Trầm Châu đáp:

“Không sai. Đoạn thời gian gần đây Huyền Thanh gỡ vảy giáp ở gáy, giúp mấy đứa luyện chế bốn chiếc mặt nạ này, đến giờ còn bế quan tĩnh dưỡng. Thôi... đừng nhiều lời nữa! Thanh Nhị, Bạch Tam, Hắc Tứ nghe lệnh. Lần này nhiệm vụ của mấy đứa là tiến vào Táng Thi đinh, đối kháng với thế lực của Quân Doanh. Tiên sinh hi vọng trước khi Thiên Kiêu chiến nổ ra, vùng đất này phải nằm trong sự kiểm soát của cổ viện. Mấy đứa có làm được không?”

Kể từ lúc bái vào môn hạ Lão Thụ cổ viện, lần đầu tiên bốn người Lý Thanh Vân mới được sư phụ giao nhiệm vụ một cách trực tiếp, không cần vòng vo tam quốc, không cần động não suy diễn lung tung.



Thành thử, cả bốn đều cảm thấy máu trong người đang nóng lên rần rần.

Tạ Thiên Hoa đeo mặt nạ lên mặt, rồi lại gần Lý Trầm Châu, hỏi:

“Bác bò. Gần đây... có tin tức gì của cha mẹ cháu không?”

Tuy thời gian gần đây xảy ra rất nhiều chuyện, nhưng cô nàng vẫn chưa hề quên lí do ngày trước mình chạy đến Lão Thụ cổ viện. Cha mẹ cô nàng ở lại chặn đường cường giả trong tộc, để Tạ Thiên Hoa trốn thoát, cũng may còn có chú hai Tạ Hàn Thiên gây áp lực nên tạm thời không có nguy hiểm gì.

Thế nhưng, hiện giờ đến Tạ Hàn Thiên cũng đột nhiên biến mất không xuất hiện trên Huyền Hoàng giới nữa. Tạ Thiên Hoa biết chú mình là người thế nào. Đào hoa thành tính, rải tình khắp nơi, hơn nữa cực kỳ thích náo nhiệt, bằng không năm đó cũng không rời khỏi tộc chạy vào đất lục quốc phiêu bạt giang hồ.

Bấy giờ, cả thiên hạ liên tục chấn động, biến cố nổi lên liên miên như sóng triều, thế mà vị Tạ phong tử kia lại hoàn toàn không thò mặt ra, giống như đã bốc hơi khỏi Huyền Hoàng giới vậy.

Nhất là vài ngày trước, Dực hoàng đế hạ chỉ trách tội, ép Nguyễn Đông Thanh từ quan. Các thế đứng sau bốn người bọn họ như Kiếm Trì, Long tộc đều lên tiếng. Khi ấy, tộc Thanh Tước cũng có lên tiếng hưởng ứng, song điều đó lại chỉ khiến Tạ Thiên Hoa càng lo lắng hơn mà thôi.

Bởi lẽ, nếu thực sự tộc đàn của cô nàng muốn tranh thủ cơ hội này hòa hoãn quan hệ với Lão Thụ cổ viện, để Tạ Hàn Thiên ra mặt làm trung gian chẳng phải tốt hơn hay sao? Dù sao, cho dù nói thế nào đi nữa, thì chú hai của cô nàng cũng là người từng nhiều lần đến Lão Thụ cổ viện, gặp mặt trực tiếp Nguyễn Đông Thanh, cũng có thể nói là quan hệ không tệ. Nếu quả thật tộc Thanh Tước có hảo ý muốn hóa can qua thành ngọc bạch, thì ngoại trừ Tạ Hàn Thiên ra cũng chỉ có song thân của cô nàng là lựa chọn tốt hơn.

Thế nhưng, Tạ phong tử lại im hơi lặng tiếng, cho dù là lấy danh nghĩa cá nhân ủng hộ Bích Mặc tiên sinh cũng không.

Sự im lặng trái tính trái nết này của ông chú càng khiến cô nàng thấy bất an hơn. Thành thử, lần này Lý Trầm Châu xuất hiện, song phương lại dùng những chuyện xảy ra ở cổ viện năm trước để xác minh thân phận đâu vào đấy rồi, cô nàng mới an tâm hỏi chuyện này.

Lý Trầm Châu vuốt râu, xua tay:

“Yên tâm. Chú hai của nhóc không sao. Lần trước, sau lần luận đạo với Phật môn, Tạ Hàn Thiên có một buổi nói chuyện với tiên sinh, dường như đã cởi được tâm kết. Gần đây y đã tìm một nơi an toàn để bế quan, có lẽ lần tới xuất hiện, Tạ phong tử của Thanh Tước tộc sẽ đi khiêu chiến Võ Hoàng Lý Huyền Thiên cũng chưa biết chừng.”

Tạ Thiên Hoa được câu khẳng định này của vị đại yêu mới nặng nề thở phào một hơi.

Tướng đã điểm, quân đội dưới trướng cũng đã chuẩn bị đâu vào đấy, chờ sẵn ở trước cửa động dẫn vào nơi giấu truyền tống môn.

Lần này, theo chân bốn sư huynh đệ tiến đánh Táng Thi đinh vẫn là kị binh của Bắc Lĩnh tam tộc. Sau trận Huyền Võ pha, tuy đại kích sĩ đã toàn diệt, nhưng kị binh của ba nhà Hắc Tam Giác cũng tổn thất hơn năm mươi người, bị thương gần một trăm nữa. Hiện giờ, quân số còn có thể chiến đấu của chi kị binh này chỉ còn ba trăm năm mươi người ngựa.

Thể theo quyết định của Mạc Vấn, nhánh quân kị này đều giao cho Lý Thanh Vân quản lý.

Kị binh của tam tộc cả đời sống ở Táng Thi đinh, bây giờ sử dụng làm mũi tiên phong thì quả thật không thể nào thích hợp hơn.

Bấy giờ, phó tướng của Lý Thanh Vân – Hoàn Nhan Vân Mộng – mình mặc chiến giáp, tay cầm chiến chùy chạy đến báo cáo:

“Anh em sĩ tốt đã chuẩn bị sẵn sàng, lúc nào cũng có thể xuất phát.”


Vốn là, chức phó tướng của Hoàn Nhan Vân Mộng không có trong kế hoạch của Mạc Vấn.

Gã cũng không định để một người ngoài chen vào nội bộ của bốn người Lý Thanh Vân. Nếu không có Lâm Thanh Tùng thuyết phục, hai cô nàng Tạ, Đỗ lại nhiều lần khẳng định không thành vấn đề, thì có lẽ Hoàn Nhan Vân Mộng hiện giờ còn đang ngoan ngoãn chờ ở Hắc Tam Giác.

Lý Thanh Vân quay đầu, nhìn ba người đồng môn bấy giờ đã đeo mặt nạ tương ứng lên. Cậu chàng chậm rãi hít sâu một hơi, chuẩn bị ra lệnh xuất phát...

Chợt...

Đỗ Thải Hà đột nhiên lên tiếng:



“Đại sư huynh, nhị sư tỷ, tứ sư đệ. Mọi người còn nhớ bài thơ mà sư phụ đã đọc trước lúc chúng ta nhập ngũ (1) hay không?”

“Quan sơn thu dạ nguyệt minh thì,

Ảnh nhập ly diên động khách bi.

Minh nhật ngũ thiên tàn mộng giác.

Bình phân lưỡng địa chiếu tương tư.

“Sư muội nói là bài thơ này sao?”

Tạ Thiên Hoa nhẹ nhàng ngâm lại bài Tống Biệt năm xưa, chậm rãi hỏi.

(1: chương 187: cho ai muốn đọc lại phần dịch nghĩa.)

Đỗ Thải Hà gật đầu:

“Đúng. Nhị sư tỷ, nếu câu đầu tiên nói về buổi tiệc chia tay ở cổ viện, câu hai báo trước chuyện đại sư huynh rời khỏi Hải Nha, câu ba là thế giới trong bí cảnh. Vậy thì câu thứ tư là gì?”

Trương Mặc Sênh ôm đao, khịt mũi một cái, không lên tiếng. Thực ra, đây không phải lần đầu tiên cậu chàng nghe được cuộc nói chuyện này. Hôm vừa tỉnh lại ở Lệ Chi sơn, gặp được Tô Mộng Chẩm và Lôi Tổn, bốn người đã ngồi lại thảo luận ý nghĩa của bốn câu thơ rồi.

Xưa nay, sư phụ không bắn tên không đích.

Đáng tiếc, bọn họ đều kẹt ở câu thứ tư. Cũng không rõ là do đầu óc không đủ tinh minh để hiểu “ẩn ý” của sư phụ, hay là tại sự kiện của câu thứ tư còn chưa xảy ra.

Đó là kết luận hôm ấy của bốn người.

Thế nhưng hôm nay, hai người Tạ, Đỗ bỗng nhiên lại nhắc lại.

Lý Thanh Vân hít sâu một hơi, nói lớn:

“Chư vị cũng nghe thấy rồi đấy! Chuyến hành trình lần này chỉ sợ sẽ có biến cố khó lường phát sinh. Nếu bây giờ có ai muốn rút lui thì hãy tiến lên phía trước một bước, bản tướng tuyệt đối sẽ không trách tội.”

Ngừng một lát, cậu chàng lại tiếp:

“Thế nhưng, một khi bước qua cửa truyền tống mà còn có kẻ khiếp chiến chạy trốn, vậy thì đừng trách bản tướng quân pháp bất vị thân!”

Một tiếng dạ ran như sấm vang lên, hơn ba trăm kị binh không một ai lùi bước rời khỏi hàng.

oOo

Trong giai đoạn gần đây và sắp tới, truyện sẽ đi vào một giai đoạn gọi là đại tranh chi thế (hint từ arc Kiếm Vực), nên nvp xuất hiện rất nhiều, cũng có ảnh hưởng lớn đến cốt truyện chính. Nếu phải so sánh thì đây là giai đoạn “trước đại chiến Xích Bích”, “trước Cơ Xương rời Triều Ca” của truyện. Nên anh em nếu còn theo dõi thì cứ sử dụng phần "nhân vật" của yy để tra cứu cho tiện.

Anh em ai đọc thấy hay thì like, comment, và đề cử ủng hộ nhóm tác giả ạ! Nếu truyện được ủng hộ nhiều likes mà tồn cảo đủ, nhóm tác sẽ cố gắng đăng nhiều chương hơn mỗi tuần!